Cùng lúc đó, Long Bồng vỗ một chưởng về phía Chu Tự, hắn muốn khiến người đứng trước mặt này hiểu ra rằng có một số sự chênh lệch không phải là chỉ cần lòng cam đảm và người bên cạnh là có thể bù đắp.
Hú!
Tiếng long ngâm điếc cả tại.
Lực lượng mạnh mẽ này khiến cho bọn người Ân Chí Viễn sợ hãi. Đừng nói là Đấu Giả thất phẩm, cho dù là tứ phẩm như bọn hắn cũng khó mà đón lấy.
Chỉ có thể tạm thời tránh đi.
Nhưng thời điểm tốt nhất để tránh đã trôi qua, Chu Tự cũng không rời khỏi vị trí đó.
Khi mọi người đều cho rằng Chu Tự phải thừa nhận một chiêu này thì đột nhiên có một tiếng động vang lên.
Rầm!
Phụt!
Máu tươi phun dài khắp nơi trên mặt đất.
Long ngâm biến mất, long lực tan rã.
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, nhưng khi bọn hắn nhìn về phía Chu Tự một lần nữa thì vô cùng rung động.
Bởi vì lúc này Chu Tự đang ngồi xổm trên mặt đất, tên Long Bồng khí thế ngập trời trước kia chẳng biết đã nằm rạp trên mặt đất từ lúc nào. Đầu của hắn bị Chu Tự dùng một tay ấn xuống đất, hơi thở yếu ớt, máu tươi chảy rồng.
Cảnh tượng đáng sợ và khát máu này khiến đám người cảm thấy e ngại và sợ hãi.
Ma Kiếm Không Minh lại càng hoảng sợ.
Lúc này hắn mới phát hiện, tối qua ở ngoài bìa rừng thì Thánh Tử vẫn còn nương tay.
Chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong nháy mắt, hoàn toàn không phải là Phá Thiên Ma Thể, mà là một lực lượng hắn không thể hiểu được.
Bình thường giống như là quyền cước chi lực.
Sự kinh khủng của Thánh Tử Ma Đạo vượt xa lời đồn đại.
Đúng là khát máu mà tàn nhẫn.
La Tiểu Phong đáng chết, sớm biết như thế thì ngay từ đầu nên giữ hắn lại. Ma Kiếm Không Minh rất hối hận, biết thế thì không làm.
Nhưng mấy người Hạ Vũ Trúc và Thiên Vân Y Y lại càng sợ hãi nhất.
Thiên Minh Lâu từ từ buông quạt xuống, hắn nhìn Chu Tự với ánh mắt dè chừng.
Quá mạnh, hóa ra người này mới là kẻ mạnh nhất trong ba người, giả heo ăn thịt hổ, đúng thật là...
Vừa khiến người khác chán ghét vừa bất đắc dĩ.
Những người khác thấy kết quả mà Long Bồng nhận được thì đều cẩn thận hơn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chu Tự cũng không chú ý tới những người khác, hắn chỉ cúi đầu xuống hỏi Long Bồng:
"Ngươi có thể nói chuyện được không? Ta có mấy câu muốn hỏi ngươi."
Long Bồng:
"..."
Hắn thầm hoảng sợ trong lòng, thậm chí không biết tại sao mình lại thua.
Hắn chưa bao giờ gặp phải cấp độ nào kinh khủng giống như người này.
"Không nói chuyện được nữa à?"
Chu Tự hỏi lại.
"Có thể, có thể Long Bồng cho dù có kiêu ngạo đến đâu cũng cần mạng sống.
Không biết vì sao nhưng Long Bồng cảm giác tên yêu quái trước mắt này có chút vấn đề.
Không hiểu hắn đang nghĩ cái gì.
hỏi ngươi, ngươi thuộc tông môn nào?"
"Vậy ta Chu Tự hỏi.
Long Bồng chật vật ngồi dậy, hắn nhìn qua Chu Tự với gương mặt đầy máu me rồi nói:
"Thập Nhị Tịnh Đường, người của Long Đường"
"Sư phụ ngươi lợi hại không, địa vị trong Thập Nhị Tịnh Đường thế nào? Hắn có xem trọng ngươi không?"
Chu Tự lại hỏi.
"Sư phụ ta là Ngao Kế, đường chủ Thập Nhị Tịnh Đường. Hắn nuôi ta từ nhỏ, cũng xem là coi trọng"
Long Bồng trả lời với vẻ hoảng loạn.
Chu Tự khẽ gật đầu rồi nói:
"Số điện thoại của hắn là gì?"
"Số điện thoại?"
Long Bồng tỏ vẻ mờ mịt.
Chu Tự vốn đang nhìn chằm chằm điện thoại, hắn thấy đối phương không hiểu thì định phổ cập cho hắn một chút.
Chỉ là khi Chu Tự ngẩng đầu nhìn về phía Long Bồng thì hình như thân thể của đối phương không được tốt, hơi bị dọa sợ.Trước đây Long Bồng thấy Chu Tự không ra tay thêm nữa thì có chút buông lỏng. Nhưng khi trông thấy ánh mắt như có thâm ý của người trước mặt thì lại cảm thấy e ngại, hắn vội nói:
"Có phải là một dãy số hay không? Lúc ta xuất quan sư phụ có nói cho ta biết, nhưng ta không để ý mấy. Bây giờ ta đọc lại dãy số này cho ngươi"
Chu Tự lấy được số điện thoại thì bắt đầu gọi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Không ai biết Chu Tự đang muốn làm gì.
Tiếng chuông reo lên vài tiếng, sau đó đầu dây bên kia vang lên tiếng nói trầm muộn: "Ai đó?"
Chu Tự vội vàng cười đáp:
"Chào ngươi, xin hỏi là Ngao Kế Long Đường của Thập Nhị Tịnh Đường đúng không?" "Ngươi là ai?"
Người đối diện nâng lên lòng cảnh giác.
Chu Tự cũng không để ý mà chỉ nói nhỏ nhẹ:
"Chuyện là thế này, có phải ngươi có một đồ đệ tên là... tên là Long Bồng đúng chứ?"
Nếu không phải là Long Bồng ngồi bên cạnh nhắc nhở thì Chu Tự còn không nhớ ra phải hỏi tên của đối phương.
"Ngươi muốn nói điều gì?"
Giọng điệu lạnh lùng của Ngao Kế vang lên trong điện thoại.
Chu Tự cười khẽ một tiếng rồi từ từ mở miệng:
"Bây giờ hắn đang nằm trong tay ta, chắc ngươi cũng hiểu được ý của ta chứ nhỉ?"
Tất cả mọi người xung quanh nghe vậy thì đều vô cùng kinh ngạc, hắn có ý gì?
Thu Thiển nhìn về phía Nguyệt tỷ, thật ra nàng cũng không hiểu được.
"Chồng ngươi, ngươi nhìn ta làm gì? Cũng không phải là do ta dạy hắn làm trộm cướp"
Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên lưng Họa Đấu mà ăn hoa quả, nàng nói với vẻ không thèm để ý. Thu Thiển lấy lại tinh thần, nàng nghĩ thầm đến cùng trong đầu Chu Tự đang chứa thứ gì?
1097 chữ