Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 536: Không Có Đường Lùi




Ầm...ầm!

Vô số quái vật vực sâu tan nát. “Ngươi..

Võ Lịch tỏ vẻ mặt hoảng sợ.

Cuối cùng hắn hóa nỗi sợ hãi thành hung ác, bắt đầu chỉ huy rất nhiều thú khổng lồ bao vây tấn công Mãn Giang Hồng. Nhưng liền sau đó Mãn Giang Hồng dừng trước mắt hắn, nắm đấm nhỏ cũng giơ lên. Nắm đấm này trông như không có lực, nhưng Võ Lịch nhìn thấy nắm đấm lao đến, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Ầm!

Một quyền cuốn trôi tất cả.

Máu tươi của Võ Lịch bắn tung tóe khắp nơi, xương cốt thi thể không còn nguyên vẹn.

“Khụ...khụ!"

Trước vực sâu, Mãn Giang Hồng trong màu đỏ tươi, che miệng ho nhẹ:

“Ta bị bệnh lâu như vậy mà ngươi cũng không ngăn được một quyền của ta, mà còn có mặt mũi nói cái gì mà tương lai không thể tưởng tượng?"

Sắc mặt mọi người phía dưới đều tái nhợt, một ngươi trông như nến tàn trước gió lại là thần thánh phương nào?

“Có yêu thú yếu hơn đến, chúng ta xông lên đi"

Lúc này mọi người can đảm hắn lên. Đại Địa Thần Khuyển và Hầu Trầm cũng đi theo. Họ cũng muốn rèn luyện.

Ở trong góc, thú một sừng đội mũ giáp đến trước một con thú khổng lồ, lặng lẽ cắn xé. “Giác ca, ngươi từ từ thôi, gần đây có rất nhiều yêu thú, thuật ẩn nấp của ta chưa chắc có hiểu quả"

Mũ giáp nhỏ giọng nói. Thú một sừng không quan tâm, tiếp tục cắn xé. Nhưng không bao lâu, thú một sừng liền cứng đờ lại, sau đó hai mắt trợn trùng ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép.

Mũ giáp:

"..."

Lại đến nữa.

Mãn Giang Hồng chỉ xử lý thú khổng lồ, không ra tay với vực sâu.

Nàng đang đợi, Thần Minh trong vực sâu cũng đang đợi. Họ đều đang đợi tầng thứ năm Thâm Uyên Chi Thành mở ra và thông suốt.

Trong vực sâu, Chúa Tể Vực Sâu cau mày.

“Cô gái này cực kỳ cường mạnh, nhưng nàng không xông vào, có nghĩa là cho ta thời gian. Sắp rồi, chỉ cần tầng thứ năm kết thúc, ta có thể đoạt lại thân thể trong nháy mắt, nơi này không ai giữ được ta.

...

Thâm Uyên Chi Thành.

Căn phòng mà Chu Tự ở trở lại nguyên dạng, một số trân châu rơi phí trước những người khác. Lần này La Tiểu Phong cũng được một viên. Có thể thấy tình hình chiến đấu không lạc quan cho lắm.

Tầng thứ tư vừa kết thúc thực ra rất khó đánh, bên trong có một số nguyên linh tứ phẩm, tuy có thể xử lý nhưng không dễ dàng. Càng đừng nói tiếp sau đây có thể tất cả đều là nguyên linh tứ phẩm.

Đúng là thảm họa.

Vẻ mặt của những người khác cũng không tốt, họ đều đang lo lắng tầng thứ năm sẽ gặp phải quái vật thế nào.

Ẩm..ẩm!

Trong phòng, Chu Tự ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tiếng ầm...ầm vang lên ở phía trên.

“Căn phòng vẫn đang di chuyển lên trên, sắp đến đỉnh rồi nên mới xuất hiện âm thanh như vậy"

Chu Ngưng Nguyệt cũng nhìn lên trần nhà.

Điều nàng quan tâm hơn là phù văn của trần nhà, đến bây giờ nàng cũng chưa từng thấy những phù văn này xảy ra biến hóa. Nàng chỉ hiểu một chút về Thần Minh. Như vậy cho thấy sự việc phát triển, khó có thể nắm bắt.

“Có đường lui không?"

Hạ Vũ Trúc hỏi.

Tất cả mọi người biết đối tượng được hỏi là Chu Ngưng Nguyệt, vì trải qua mấy tầng này, họ đều hiểu cô gái này là người hiểu rõ nơi này nhất.

“Không có"

Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu, nghiêm túc nói:

“Kể cả có chìa khóa, ta cũng không thể tìm được con đường rời khỏi đây, cũng có nghĩa là..."

“Đây là con đường không có đường lui ư?"

Ân Chí Viễn khiếp sợ hỏi.

“Ít nhất là đến bốn tầng không có, nhưng..."

Chu Ngưng Nguyệt quay đầu nhìn về phía La Tiểu Phong nói:

“Trước đây hắn có thể đi ra ngoài, có lẽ còn có cách khác.

Thấy mọi người vì tuyệt vọng mà nhìn sang mình, La Tiểu Phong đắc ý theo bản năng, nhưng còn chưa lên tiếng, Ân Chí Viễn đã trực tiếp lắc đầu:

“Không được, cánh cửa của La Tiểu Phong có hạn chế vô cùng lớn, ba ngày mới có thể mở một lần. Không những vậy, còn có một hạn chế lớn hơn, chỉ có La Tiểu Phong mới có thể ra vào cánh cửa này. Ít nhất thực lực của hắn vẫn chưa đạt đến mức khiến những người khác đi vào cánh cửa của hắn.

La Tiểu Phong:

"..."

Chuyện của ta cần ngươi giải thích hả?

Nhưng hắn dám giận mà không dám nói, mấy người đối phương là cả một tập thể, hắn không phải đối thủ. Còn nữa...bây giờ không phải là lúc đấu đá nội bộ. Chẳng may họ bỏ chạy mà không đưa theo mình thì sao? “Vậy thì không còn cách nào, chỉ có thể lên đến tầng năm rồi tính, hoặc là vượt qua tầng năm rồi tính, nếu thực sự không được, chỉ cần giải quyết đại BOSS tầng thứ năm là được.

Chu Ngưng Nguyệt nhún vai nói.

Nghe vậy mọi người rất kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì đến lúc đó rồi tính, mà là vì Chu Ngưng Nguyệt nói đến đại BOSS.

“Tiểu tiên tử biết tầng thứ năm có gì ư?"

Thiên Minh Lâu của Tiên Linh cốc gập quạt lại hỏi:

Chu Ngưng Nguyệt nở nụ cười ngây thơ, nhẹ giọng nói “Biết thì biết, nhưng bây giờ không thể nói cho các ngươi.

Mọi người cạn lời:

"..."

Chu Tự cũng không nói gì, càng lên cao hắn càng cảm thấy hạt giống quyền hạn bóng tối trong khí linh Chu Thiên càng sôi sục, chắc hẳn bên trên có đồng loại của nó.

Vù!

Đột nhiên phù văn trên trần nhà xuất hiện tia sáng, đang cộng hưởng với vị trí cao nhất.

“Sắp đến rồi"

Chu Ngưng Nguyệt nhắc nhở nói.

1081 chữ