Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 535: Mỗi Người Đều Có Việc




Chúa Tể Vực Sâu là Thần Minh trở về đại địa, chẳng mấy khi, họ cũng biết ít nhiều.

Họ ngẩng đầu nhìn lên không trung, ngay từ đầu hai ngươi đó đã nói có chuyện gì đó sắp xảy ra. Có lẽ là họ nói đến Chúa Tể Vực Sâu, tính đến hiện tại người có thể đối kháng với vực sâu chỉ có hai người đó. “Đối phương không đợi được nữa rồi, xem ra tiến độ bên trong rất nhanh, ta nhớ tầng thứ năm sẽ dẫn đến Thâm Uyên Chi Thành cộng hưởng. Bây giờ vẫn chưa cộng hưởng, nhưng lại dẫn tới vực sâu, cho thấy họ đang ở tầng thứ tư rồi, khá là nhanh đấy"

Hình Ngọ hơi kinh ngạc.

Họ đã quan sát, tầng nào cũng có cơ duyên, kể cả đi dạo một vòng cũng cần không ít thời gian. Muốn thuận lợi tiến vào tầng thứ tư, cũng phải mất khoảng hai ngày. Nhưng sắp hết nửa ngày, có lẽ đã xảy ra một số chuyện không bình thường.

“Có vẻ trạng thái của đối phương không ổn, nhưng người trong thành cũng không thể đối kháng được, không thể để hắn vào"

Mãn Giang Hồng ho khan hai tiếng nói.

Hình Ngọ chỉ có thể lắc đầu:

“Không được, sư phụ đã dặn dò phải để hắn vào. Hơn nữa cũng ngăn không được hắn, trừ phi trực tiếp xử lý hắn.

Cố hết sức làm hắn suy yếu vậy, đối thủ cuối cùng của hắn chắc hẳn là Chu sư đệ, xem ra sư phụ muốn để Chu sư đệ chịu khổ rồi.

“Vực sâu."

Mãn Giang Hồng che miệng ho nhẹ hai tiếng nói:

“Lần đầu tiên đối mặt với Thần Minh, xem ra vẫn dễ dàng xuất hiện Thần Minh có tâm ma. Có phải quá nguy hiểm không?"

“Đừng xem thường người khác.

Hình Ngọ khẽ cười nói:

“Tuy chúng nhỏ bé, nhưng không có nghĩa là yếu ớt. Chắc hẳn Chu sư đệ có hiểu biết không kém về mặt này, một số phương diện của hắn không đơn giản đâu.

Mãn Giang Hồng khẽ gật đầu, lúc này số lượng lớn thú khổng lồ vực sâu lại gần nơi này, một số người đang lùi lại phía sau. Thấy vậy, nàng tiến lên trước một bước nói:

“Ta đi nhé"

Vừa dứt lời, Mãn Giang Hồng đi ra một bước, đến trước vực sâu.

Lúc này thú khổng lồ vực sâu điên cuồng xông ra, một người đàn ông mặc áo đen đứng trên đỉnh đầu thú khổng lồ, nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh. Người đàn ông này mang khuôn mặt điên cuồng, khóe miệng lộ ra răng nanh, sức mạnh vực sâu hội tụ trong tay hắn, khiến hắn có tự tin như thiên hạ nằm trong lòng bàn tay.

“Chó săn vực sâu?"

Mãn Giang Hồng chậm rãi hạ xuống phía trước người này, ho khan hai tiếng hỏi. “Chim khôn chọn cành cây mà đậu, đây là sức mạnh mà ngươi không thể hiểu được, cũng là sức mạnh mà ngươi không thể chống lại được. Con đường trong tương lai của Võ Lịch ta vượt qua tưởng tượng, cũng không phải là điều mà ngươi có thể nghĩ đến"

Vẻ mặt Võ Lịch vừa điên cuồng vừa dữ tợn.

“Khụ...khụ"

Mãn Giang Hồng ho mạnh hai tiếng, sắc mặt tái nhợt dị thường, một lúc lâu mới thả lỏng:

“Tương lai mà ta không thể tưởng tượng ư? Thế thì phải xa thế nào chứ"

“Ngươi sắp chết vì bệnh tật rồi, không cần nghĩ nữa, cũng không cần đau đơn nữa, hôm nay ta tiễn ngươi lên đường"

Võ Lịch cười lạnh nói.

Lúc này vô số thú khổng lồ vực sâu xung quanh bắt đầu trào lên tấn công về phía Mãn Giang Hồng.

“Đúng vậy, từ nhỏ ta đã yếu ớt nhiều bệnh, có thể sống đến bây giờ cũng rất không dễ dàng, khụ...khụ!” Mãn Giang Hồng ho nhẹ gật đầu.

Lúc này những người chạy phía dưới quay đầu nhìn lên trời cao. Họ nghe thấy cuộc đối thoại trên không trung, cũng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Mãn Giang Hồng. Vừa nhìn là biết mảnh mai như lá cây, có thể héo rụng bất cứ lúc nào. Nhỏ yếu thế mà còn muốn xông lên, chẳng phải tìm cái chết à?

Đại Địa Thần Khuyển và Hầu Trầm không bỏ chạy, người này đã ra mặt rồi, vậy thì kẻ mạnh không liên quan đến họ, kẻ yếu thì để luyện tay đi. Nhưng..Mãn Giang Hồng có vẻ thực sự như nến tàn trước gió, không cho người khác cảm giác an toàn. “Ha...ha! Đã vậy thì việc gì phải giữ người lại trên thế gian để chịu khổ, để ta tiễn ngươi lên đường”.

Võ Năng cười lớn ha ha, sức mạnh vực sâu gia tăng vào hắn.

Grừ!

Một con thú khổng lồ vực sâu cắn về phía Mãn Giang Hồng, khí thế kinh người, muốn đánh chết nàng chỉ với một đòn. Những người phía dưới đều không nỡ nhìn. Nhưng khi họ định quay đầu, tiếng ầm...ầm vang lên.

Ầm!

Tiếp xúc chỉ trong tích tắc, thú khổng lồ vực sâu mất đi cái đầu, cuối cũng không còn sức lực rơi xuống đất.

Ẩm...ẩm!

Lập tức cơ thể thú khổng lồ khuấy lên hàng ngàn làn cát gió.

Trong lúc ngạc nhiên, mọi người nhìn lên trời cao.

Chỉ thấy Mãn Giang Hồng như một luồng ánh sáng đỏ di chuyển, đến trước một con thú khổng lồ khác, nàng nhẹ nhàng giơ chân đá trong không trung.

Phập!

Máu tươi trào ra, cái đầu thú khổng lồ bị đá nổ tại chỗ.

Phập!

Phập!

Ánh sáng đỏ lóe lên thú khổng lồ xung quanh tiếng ầm...ầm không ngừng vang lên. Tất cả thú khổng lồ gần như bị mất đi cái đầu trong cùng một lúc, thi thể rơi xuống. Đợi sau khi một làn sóng thú khổng lồ đầu tiên bị đánh chết, Mãn Giang Hồng mới nhẹ nhàng dừng ở trước mặt Võ Lịch, ho nhẹ hai tiếng nói:

“Thú khổng lồ của ngươi, hình như không chịu được đòn. Cùng lúc đó, khí huyết thuộc về Mãn Giang Hồng dâng vút lên trời, trấn áp quần thú vực sâu.

1067 chữ