Hồng Nguyệt chiếu sáng thành trì, phía dưới ánh sáng của Hồng Nguyệt, có mấy bóng người đang đứng sừng sững trước tòa thành.
Rất nhiều người đã biết có thần minh giáng lâm, bọn họ đều quỳ rạp xuống đất, cầu xin thần minh cứu rỗi bản thân.
Vô số thế hệ trôi qua, chỉ có thế hệ này của họ mới có thể chứng kiến thần tích của thần minh.
Thủ lĩnh nhìn thoáng qua không trung, hắn phát hiện mình hoàn toàn không thể nhìn rõ bóng dáng của những người phía trên.
Nhưng hắn có thể nhìn thấy thái dương và hắc ám.
Đó là lực lượng thần minh.
Nhưng những lực lượng này thật ra đều đứng sang một bên, ở giữa còn có một người đang đứng, không thể nào biết được hắn là ai.
Ẩm...ẩm!
Băng Tuyết nguyền rủa hóa thành lôi đình đang cố gắng công kích tòa thành này không ngừng nghỉ, nhưng tất cả mọi chiêu thức đều không hề mang lại bất cứ tổn thương nào cho tòa thành này cả.
Không chỉ như thế, nguyền rủa chi lực còn đang bị trấn áp từng chút một.
Phía dưới Hồng Nguyệt, trong Biên giới Thành.
"Nơi này...nơi này là đâu chứ?"
Tô Thị cầm quyền trượng Hắc Dạ trong tay mà nói với vẻ hoảng sợ.
Vậy mà nàng lại đứng trong không trung vô tận, hơn nữa còn có một lực lượng đáng sợ đang không ngừng cố gắng tấn công họ.
Nhìn có vẻ vô cùng nguy hiểm, khiến nàng không kìm được mà muốn vận dụng lực lượng của quyền trượng. Nguyệt tỷ đưa nó cho nàng dùng để tự vệ.
Minh Nam Sở nhìn xuống phía dưới, lọt vào tầm mắt hắn là khoảng đất bị băng tuyết bao phủ.
Chỉ có ngay dưới chân họ còn có một số sinh khí, nhưng nơi khác đã hoàn toàn chìm trong cái chết.
Họ tới đây cũng chỉ là ngoài ý muốn, vừa lúc thấy Biên Giới Thành đi ra ngoài nên đi theo, xem như là mở mang tầm mắt.
Bây giờ Minh Nam Sở phát hiện có khi mình còn chưa tiếp xúc với tu chân giới thật sự.
Chu Tự vẫn luôn nói chính hắn là kẻ mới vào nghề, bây giờ xem ra là đẳng cấp của Thánh Tử Ma Đạo quá cao.
"Hỏa Nguyệt Cốc Chu Tự trả lời.
Khi nhận được tin có người triệu hoán Hồng Nguyệt thì hắn chạy ngay đến Biên Giới Thành. Thu tỷ hô ứng triệu hoán dưới sự chú ý của Nguyệt tỷ và Thất Thiên.
Hồng Nguyệt giáng lâm.
Đó là một cảm giác rất thần kỳ, cả tòa thành xuyên qua khoảng không vô tận, cuối cùng xuất hiện trên một vùng đất băng tuyết bao phủ.
Mà lại họ có thể nhìn rõ tình huống bên dưới, nhưng tình hình có chút không quá lạc quan.
Có lẽ họ đã tới chậm.
Ầm ầm.
Nguyền rủa chi lực đối diện đang dãy dụa không ngừng.
Chu Tự có thể nhìn thấy trong những tia sét màu lam ẩn chứa lực lượng vô cùng kinh khủng. Nếu bị nó đánh trúng thì với đặc hiệu như thế, chết người là chuyện dễ như chơi.
"Đó là lực lượng thần minh, sao có thể sinh động đến vậy? Nếu không phải là lực lượng của Hồng Nguyệt đủ mạnh thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Đừng ra ngoài nữa, ta cảm thấy trong mảnh đất này còn những lực lượng khác, vô cùng nguy hiểm"
Thất Thiên cảnh cáo.
"Đây là lực lượng của Băng Tuyết Nữ Thần? Không phải nàng ta còn đang ngủ đông sao?"
Thu Thiển cầm quyền trượng Thái Dương trong tay mà hỏi.
Nàng đang thu thập lực lượng, tế đàn đã bị nàng kêu gọi, bây giờ chỉ cần thu thập quyền hành thành công là có thể để thần tích hiển lộ.
Giáng ban ân xuống.
Nàng đã nghe được đối phương khẩn cầu, cũng đã đáp lời.
Việc còn lại chính là giảm đi sự nguy hiểm của họ.
Muốn hoàn toàn giải quyết là chuyện không thể, thực lực của họ quá yếu.
"Không giống như là Băng Tuyết Nữ Thần đang ảnh hưởng tới, ta luôn cảm giác như lực lượng này chỉ phóng thích theo bản năng, có lẽ ở đây còn những thứ khác. Nơi đây thật sự rất nguy hiểm, những người kia có thể sống tới bây giờ cũng không dễ dàng gì.
Thất Thiên có chút bội phục.
Ba người Hàn Tô không nói gì nhiều, tòa thành này vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
"Có thể cảm nhận được vị trí dị thường không?"
Chu Tự hỏi.
Hắn muốn đi xem xem.
Mặt trăng đỏ tươi chiếu rọi băng tuyết đại địa.
Thành trì to lớn trôi nổi trên không trung, đây là hình ảnh mà người Hỏa Nguyệt Cốc chưa bao giờ tưởng tượng ra được.
Nhưng cũng vì hình ảnh này xuất hiện khiến cơ hội sống sót của họ cao hơn rất nhiều.
Là Thái Dương Thần sao?
Một số người còn đang suy nghĩ không thể nào biết được, họ chỉ biết rằng Hồng Nguyệt nghe lời triệu hoán của mình mà xuất hiện.
Đây là biện pháp duy nhất, cũng là sự lựa chọn duy nhất.
Ít nhất...tới bây giờ mọi chuyện vẫn phát triển theo chiều hướng tốt.
Trong Biên Giới Thành, Chu Tự nhìn thoáng qua phương xa, hắn muốn biết rõ tình hình cụ thể.
"Có thể biết vị trí đại khái nhưng nơi này không hề bình thường, các ngươi ra ngoài không chỉ phải chịu nguyền rủa áp chế mà còn bị những lực lượng khác ảnh hưởng. Mức độ nguy hiểm quá cao, các ngươi nhìn xuống mà xem, cái người đang ngăn cản Băng Tuyết nguyền rủa kia thật ra có thực lực cao hơn các ngươi rất nhiều, nhưng hắn vẫn không thể làm gì được.
Thất Thiên có lòng tốt mà khuyên nhủ nói.
Chu Tự suy nghĩ một chút, hắn tự nhủ không thể quá dũng mãnh, lỡ đâu phải trở về kế thừa gia sản thì sao.
"Ta ra ngoài thử xem sao, để xem nó có ảnh hưởng tới ta nhiều hay không. Nếu không thì xuống dưới thử, còn nếu quá nhiều thì đành thôi"
Những người khác cũng không có ý kiến gì đối với sự lựa chọn của Chu Tự, dù sao cũng chỉ là thử một chút mà thôi.
1108 chữ