Công lực ngàn năm chỉ còn lại có ba mươi năm, nếu còn không đi sẽ đi không được nữa.
"Nhân loại ngươi không giấu được đâu, Vĩnh Ám Chi Nhẫn trong tay ngươi, tự nhiên sẽ có người tìm tới ngươi. Với lại Băng Tuyết quyền hành cũng không dễ thu như vậy, một khi rời khỏi nơi này, sẽ có rất nhiều người phát giác, đến lúc đó nhất định rước phiền phức. Hi vọng lần sau không phải chạm mặt ngươi"
Ầm!
Vừa dứt lời, quang thủ thu hồi bàn tay cuối cùng, bia đá vỡ nát theo.
Không còn cách nào tranh giành ở nơi này.
Còn về sao có đến nữa hay không, Chu Tự cũng không dám chắc.
Lúc này một phiến lá cây màu xanh chậm rãi bay xuống, rơi trước mặt Chu Tự.
Chu Tự vừa mới thở phào cảm thấy khó hiểu.
Vì đây không phải một cái cây có lá.
“Lá cây?"
Nhìn chiếc lá đang rơi lơ lửng trước mắt, Chu Tự có chút kinh ngạc.
“Cái này ở đâu ra vậy?"
Trông rất bình thường, chẳng có gì lạ.
Điều này khiến hắn có chút khó hiểu, cách duy nhất để lý giải là giữ lại nó.
Đối diện với bia đá là rừng cây, sau đó vừa hay mang được qua đó.
Hắn giơ tay ra nắm lấy chiếc lá.
Lúc này, hắn cảm thấy dường như xung quanh mình có sự thay đổi, trước mắt hắn xuất hiện một bóng người và có âm thanh truyền đến bên tai.
Như cây băng, chỉ là lúc này cây băng vẫn chưa ra quả,có rất nhiều người cũng đang đứng dưới gốc cây, nhìn tình thế rất hỗn loạn.
Đối diện với mọi người là một nam tử đang đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn về phía cây băng, cười nói: “Không ngờ các người lại đi theo con đường này, tộc bị diệt chưa được bao lâu, chắc hẳn là các người không can tâm, nhưng các người vẫn muốn sống tiếp, ta nói đúng chứ? Ta có thể giúp các ngươi, giúp các ngươi đánh lừa Băng Tuyết Thần Nữ, từ đó không ai có thể phá vỡ tốc độ phát triển của cái cây này. Đương nhiên lúc cái cây này trưởng thành cũng là khi các ngươi bị diệt tộc lần nữa.
“Sao ta lại không tiện tay cứu các ngươi ư?"
“Hahaha. Sao lại phải cứu các ngươi chứ?"
“Sự xuất hiện của ta phù hợp với sự phát triển của thiên địa và những thay đổi của nền văn minh, những gì ta đã gặp và nhìn thấy, đều không có sự hủy diệt, ân sủng, giúp đỡ, hận thù, hay lòng thương xót. Và đó đây chính là ta."
“Các ngươi hỏi ta là ai sao?"
“Ta chính là Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần – Hỉ Cố Lộng Huyền Hư.
Trong nháy mắt tất cả ảo ảnh vừa rồi đều biến mất, Chu Tự nắm chiếc lá trong tay, cảm giác không thể nào tưởng tượng nổi.
Lại xuất hiện bóng dáng của Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần, Tiểu Tĩnh có thể nắm giữ Hắc Dạ quyền hành là do Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần giúp, lần này nơi đây có liên quan đến quyền hành, vậy mà cũng có Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần.
“Lần trước hắn để lại hòn đá màu đen, lần này là lá cây, cái này xem như là chìa khóa sao?"
Lúc này đột nhiên Chu Tự nghĩ đến bảo tàng thư của mình, có lẽ chiếc lá cây này chính là chiếc chìa khóa thứ hai.
“Có vẻ Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần rất sôi nổi"
Hắn cảm thấy lạnh sống lưng.
Thấy vậy, Chu Tự không thể không rời khỏi nơi này.
Công lực nghìn năm cũng sắp tiêu hao hết, phải lập tức rời khỏi đây.
Về tình huống cụ thể ở chỗ này, chỉ có thể đợi Băng Tuyết Thần Nữ tỉnh dậy mới có thể tự mình đi hỏi.
Hắn tin rằng Băng Tuyết Thần Nữ sẽ giúp đỡ.
Lá cây được thu hồi, Chu Tự nhìn lên cây, không dám giơ tay ra hái nữa, sợ tình huống vừa rồi lại xuất hiện.
Chuyên gia về Ma Đạo một trăm năm mươi lăm cân, nên xoá cảm giác tồn tại rồi.
Không mang được một cái về cho Nguyệt tỷ, thật là đáng tiếc.
Thở dài một tiếng, Chu Tử nhảy lên trên đầu Xích Mông “Không có vấn đề cả"
Xích Mông liền bay một mạch ra không trung.
không có Chu Tự, nó sẽ không tự ý bay.
Đột nhiên nó phát hiện trạng thái của Chu Tự không tốt lắm, phải chăng là vì áp lực bay quá lớn.
Cũng may không ảnh hưởng gì nhiều.
Chỉ là áp lực quá lớn khiến Chu Tự khó chịu, vừa bay lên đến trời, hắn cảm giác sức lực của mình như bị hút cạn.
Lần sau không thể qua loa như vậy Trong lúc rơi vào đường cùng, hắn lấy ra một cuốn sổ, bắt đầu chép Kim Quang Thần Chú, ít nhất như vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Một lúc sau, hắn tò mò nhìn tiền bối dưới thân và nói:
“Hình như cẩu tiền bối biết quả mà ta hái là quả gì"
“Ngươi không biết sao?"
Xích Mông hơi kinh ngạc.
Không biết mà ngươi còn dám hái.
“Ta không biết cụ thể, chỉ biết rằng nó có liên quan đến quyền hành.
Chu Tự lại tiếp tục chép, chỉ là tay hắn có chút khó chịu.
“Đó chính là quyền hành, Dã Sinh quyền hành cực kỳ đáng sợ, người bình thường đụng vào thì không thể nào sống tiếp"
Xích Mông nói với dáng vẻ sợ hãi.
Đến bây giờ hắn cũng không hiểu sao Chu Tự vẫn bình an vô sự.
“Thế cơ à..."
Chu Tự không biết phải nói thế nào, nghĩ đến những lời vừa rồi của Xích Mông đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
“Đúng rồi, Liệt Dương Lý Chủ mà quang thủ vừa mới nhắc đến là ai thế?"
Hắn lại hỏi.
“Là người có cùng cấp với cha ngươi, một thời từng là môn chủ của Đạo Tông Thiên Vân Xích Mông giải thích.
1104 chữ