Lúc này Chu Ngưng Nguyệt mới bưng nho ra xanh, sau đó ngồi ăn bên bàn ăn.
Giống như đang ăn cơm.
“Lai lịch của Thu Thiển có gì khác?”
Chu Tự cũng ngồi bên bàn ăn.
Nguyệt tỷ ăn ngon một cách kỳ lạ.
“Ngươi hỏi cha mẹ, hoặc là hỏi Thu Thiển cũng được.”
Chu Ngưng Nguyệt chọn quả nho xanh màu sắc hơi khác đưa cho Chu Tự:
“Có lẽ quả này không ngon lắm, đừng lãng phí.”
Chu Tự:
“...”
Cũng không bị nứt, chỉ có một vết thâm.
Không ngờ hắn trực tiếp cho vào miệng:
“Thực sự rất ngọt.”
Sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
Nguyệt tỷ đã nói hỏi mẹ và Thu Thiển, đương nhiên là hỏi mẹ thích hợp hơn.
Thu Thiển là đương sự, chẳng may chạm vào cấm kỵ, thì ngày mai ăn cơm còn phải lo lắng cẩn thận.
“Con trai? Lại có vấn đề gì? Bị người ta ức hiếp?”
Giọng nói của Liễu Nam Tư vang lên.
Đầu bên kia có chút ồn ào, hình như có người đang gọi món.
“Mẹ, là ta.”
Chu Tự vừa định lên tiếng nói, phát hiện điện thoại bị Nguyệt tỷ cướp lấy.
Nhìn Nguyệt tỷ, Chu Tự kéo chùm nho đến trước mặt mình rồi ăn một quả.
“Tiểu Nguyệt à, ở nhà có bị ức hiếp không?”
Giọng của Liễu Nam Tư tươi vui hơn.
Lúc này Nguyệt tỷ mở loa ngoài, Chu Tự nghe xong cảm thấy liệu có phải mình được cha mẹ nhặt về không?
“Có ạ mẹ, mẹ à, ta rất nhớ ngươi, cũng rất nhớ cha.”
Chu Ngưng Nguyệt vui vẻ nói.
Chu Tự không muốn nghe nữa, cướp lấy điện thoại:
“Mẹ, ta có câu hỏi muốn hỏi ngươi.”
“Ngươi ức hiếp tỷ của ngươi hả ?”
Liễu Nam Tư hỏi.
“...Mẹ, ngươi cảm thấy có khả năng không? Nguyệt tỷ là đấu giả bậc bảy, đến lượt ta ức hiếp nàng không? Nàng chỉ biết sai người khác làm việc.”
Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ, cảm thấy trước đây Nguyệt tỷ nói mình lớn lên trong cô độc, tám phần là giả.
Sau đó hắn bỏ qua chủ đề này:
“Mẹ, Nguyệt tỷ nói Thu Thiển có lai lịch đặc biệt, là lai lịch thế nào?”
“Lai lịch đặc biệt? Không có lai lịch đặc biệt gì, nhiều lắm là Thần Minh chi nữ.”
Liễu Nam Tư nói thẳng.
Chu Tự:
“...Thần Minh chi nữ?”
Điều này cũng không tính là đặc biệt sao?
Nói như vậy vừa, gọi là Thần Nữ thực ra chỉ có ý nghĩa về mặt con chữ thôi?
Lúc này điện thoại vang lên giọng nói của Chu Nhiên:
“Con trai, không cần để ý việc này, cho dù là Thần Minh thì cha cũng có thể đối kháng với nàng, Thần Minh không là gì cả.”
“Cha, có phải cha lén uống rượu giả không? Đang nói chuyện nghiêm túc đó.”
Chu Tự cảm thấy gần đây chắc chắn cha xem TV, nếu không thì là đọc tiểu thuyết.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ nấu ăn của cha, hắn cảm thấy không thể liên tưởng được với cự phách Ma Đạo.
Càng đừng nói đối kháng với Thần Minh.
Nhưng tu chân giả đã xuất hiện rồi, sao còn mọc ra Thần Minh?
Chu Nhiên ở đầu bên kia điện thoại:
“...”
“Cha à, Thần Minh cũng muốn đi xem mặt sao?”
Chu Tự cảm giác có chút không thể tin nổi.
“Cho nên nói tìm đối tượng không dễ dàng, bảo con tìm một người trong thời gian đi học, bốn năm đại học ngươi làm cái gì hả?”
Là giọng của Liễu Nam Tư:
“Người khác lên đại học thì bận yêu đương, ngươi thì ngay cả phương thức liên lạc với bạn học cùng lớp cũng không có. Hỏi thì bảo đang học.”
“Mẹ, ta nghe thấy có người gọi món, các ngươi làm việc đi. Ta tắt nhé.”
Nói xong Chu Tự vội vàng tắt điện thoại.
Cha mẹ lớn tuổi rồi, quan niệm cũng thây đổi.
Trước kia lên đại học, bọn họ vô cùng vui mừng, vào đại học chuyên tâm học hành, bọn họ còn vui vẻ với mình.
Tốt nghiệp…Tốt nghiệp trực tiếp sắp xếp vợ chưa cưới.
Đây là không tin tưởng hắn.
Tuy rằng hắn không có ý kiến phản đối chuyện này, nhưng vẫn phải giãi bày cha mẹ coi thường hắn rồi.
“Đã biết lai lịch của Thu Thiển rồi, có suy nghĩ gì không?”
Chu Ngưng Nguyệt lại chuyển chùm nho xanh về trước mặt mình.
“Muốn suy nghĩ gì?”
Chu Tự hỏi.
Nghĩ Thu Thiển xinh đẹp như vậy, con mắt của mẹ thật tốt?
Hay là mình thật may mắn?
Nhưng vợ chưa cưới này là dùng sóng gió nửa đời sau của hắn để đổi lấy.
Sau khi trở thành Thánh Tử Ma Đạo, chắc chắn cuộc sống sau này của hắn sẽ khác với dự tính trước đây.
Có không ít ma tu dõi theo hắn, hình như ba ông chủ cũng đến có mục đích.
Đại khái cũng là vì hắn.
Cũng không biết khi nào mới có thể nghe thấy có người hô khẩu hiệu đó với hắn, đến đây hàng yêu trừ ma, chính là Thánh Tử Ma Đạo, tất cả mọi người đều có thể giết hắn.
“Thần Nữ cũng rất ít thấy, không nên sớm cất vào trong túi sao?”
Chu Ngưng Nguyệt cầm nho xanh nhìn Chu Tự nói:
“Mấy ngày này sống cùng Thu Thiển có cảm giác gì?”
“Mặc dù có chút tật xấu, nhưng về bản chất rất dễ tiếp xúc, chỉ cảm giác nàng đang kiềm chế tính cách.”
Chu Tự nói.
“Nàng thiếu một bờ vai vững chắc, một chỗ dựa mạnh mẽ.”
Chu Ngưng Nguyệt nhìn lối đi, phát hiện không có ai rồi mới nhỏ giọng nói:
“Tính cách của Thu Thiển không mạnh mẽ, cho nên ngươi là chồng chưa cưới, cần phải mạnh mẽ một chút.”
“Mạnh mẽ một chút?”
Chu Tự tò mò thử hỏi.