"Chỉ còn lại con đường này chưa tìm, đi qua nhìn một chút xem sao. Nếu còn có thể dùng Hắc Thử thì không phải phiền toái thế này."
Bạch Phong thở dài.
Đúng vậy, lần này họ ra ngoài hoàn toàn không dám mang theo linh sủng, sợ bị phát hiện, sau đó đầu một nơi thân một nẻo.
Rất nhanh họ thấy có vết máu.
"Hình như thật là bên này, đi thôi."
Bọn Khương Khâu tinh thần chấn động, lập tức tìm hướng đó.
Chẳng bao lâu họ đã thấy Lân Hổ cùng Chung Hổ.
Chỉ là…Cục diện có chút máu me và quái dị.
Họ thấy Lân Hổ đã bị giết đang vây quanh một người.
Người kia nằm giữa đám Lân Hổ, bộ dạng rất an tĩnh, giống hệt một nghi thức tà dị nào đó, khiến Bạch Phong và Khương Khâu hơi rung sợ.
"Chung, Chung sư huynh?"
Bạch Phong thử gọi một tiếng.
Không có tiếng trả lời, hai người liếc nhau một cái, lại gần hơn một chút.
Khi họ đên bên cạnh Chung Hổ, người vẫn đang nhắm nghiền mắt kia đột nhiên mở choàng mắt khiến hai người giật nảy mình.
"Giật mình à."
Chung Hổ nhìn hai người kia, bình tĩnh mở miệng.
Thấy Chung Hổ bình thường, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chung sư huynh, ngươi làm cái gì vậy?"
Khương Khâu có chút không hiểu chỉ chỉ Lân Hổ xung quanh.
Quả thực rất quỷ dị.
Nếu là ban đêm, lại càng quỷ dị.
Lân Hổ chết không đáng sợ, đáng sợ là sau khi chết lại được bày ngay ngắn chỉnh tề.
"Nhát gan."
Chung Hổ đưa tay để họ đỡ lên.
Bạch Phong cười cười, hắn là Thử Đường, nhát gan một chút là bình thường.
Sau đó hai người đỡ Chung Hổ qua một bên.
"Chung sư huynh, là ai làm ngươi bị thương thành dạng này?"
Bạch Phong hỏi.
"Thánh Tử."
Chung Hổ trực tiếp trả lời.
"Thánh Tử thật sự mạnh như vậy sao?"
Khương Khâu hơi xúc động:
"Tối hôm qua người ở rừng cây bên kia bị Thánh Tử đánh quá thảm, tất cả đều trọng thương. Nói như vậy Lân Hổ cũng là Thánh Tử giết? Chung sư huynh lại bày Lân Hổ thành dạng này, ngủ cùng Lân Hổ, là vì nhớ chúng nó sao? Bảo sao Lân Hổ dính sư huynh như vậy."
Chung Hổ lườm Khương Khâu một cái:
"…"
Chính là như vậy.
Bạch Phong nhớ tới thảm trạng của những người kia, nghĩ mà sợ:
"May mà chúng ta không đi. Nhưng mà người Ma Sát cùng Thiên Vương điện đã bắt đầu tìm người, họ đang tập hợp cường giả đỉnh cấp Đấu Giả thất phẩm. Họ cảm thấy chuyện Thánh Tử rất có vấn đề, tối hôm qua nhiều sương, Thánh Tử lại che mặt không thấy rõ, khẳng định có vẫn đề. Cho nên mười ngày sau, những người này sẽ trực tiếp tìm tới Thánh Tử. Chúng ta có gọi người không?"
Chung Hổ nghe họ nói vậy, chân mày hơi nhíu lại.
Thánh Tử che mặt?
Nhưng mà hắn thấy Thánh Tử có che mặt đâu, lại còn mà lại dùng thiên tư tuyệt đối đánh hắn tan nát, ngay cả Đại Địa Thần Khuyển cũng phải cúi đầu.
Sao lại có chuyện thực hư ở đây nữa?
'Vậy là chỉ có ta biết được diện mạo của Thánh Tử? Những người khác căn bản không biết nên vẫn muốn đi chống lại Thánh Tử? Thánh Tử có ý gì? Hắn định giết người khác răn đe để cho Thập Nhị Tịnh Đường bọn ta tự giác một chút?'
Nghĩ đến đây, Chung Hổ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Thực lực của Thánh Tử vô cùng kinh khủng, tâm tư lại càng sâu.
Hay là, Thánh Tử muốn ngược sát những người này.
Cũng có thể.
Dù sao…Hắn nhìn những xác Lân Hổ vây quanh mình kia, luôn cảm giác Thánh Tử rất biến thái.
"Không được, chúng ta không cần gọi, lần này chúng ta không tham gia."
Chung Hổ quyết định lần này không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.
Lần này chỉ đi xem những người khác kinh sợ thế nào.
Lần này Thánh Tử không giết người, vậy lần sau…
Nhất định sẽ hành sát những kẻ dám mạo phạm hắn.
…
“Nguyệt tỷ, các ngươi đều không tu luyện sao?”
Ăn cơm xong Chu Tự bắt đầu rửa chén.
Thu Thiển đi thay quần áo, nàng vừa mới làm bẩn quần áo.
Có tám con ốc thì một mình Nguyệt tỷ ăn bốn con, hắn và Thu Thiển một người hai con.
Nàng nói như vậy là công bằng.
Một người ăn hai con, việc này không công bằng, hai người đều chỉ ăn hai con, sẽ không cảm thấy bị phân biệt đối xử.
Đường đường Thánh Nữ Ma Đạo lại như vậy.
Suy nghĩ cho hắn.
“Tu luyện chứ, nhưng tu luyện không giống ngươi. Chúng ta tu luyện không nhất định phải ngồi xuống, ngủ nghỉ làm việc đều có thể tu luyện.”
Chu Ngưng Nguyệt mở tủ lạnh, tìm được nho xanh, lập tức ngắt một quả cho vào trong miệng.
“Ô, quả này ngọt quá. Lần sau mua thêm một chùm nhé. Đúng rồi, đừng thấy Thu Thiển vẫn luôn nấu cơm, nàng là người sắp thăng cấp đấy. Chỉ cần lấy được đủ cơ duyên trong Cơ Duyên Chi Địa, thì có thể rất nhanh thăng cấp. Nhưng có lẽ không dễ có được. Đến lúc đó kéo dài thêm mấy tháng cũng không vấn đề.”
“Thu Thiển hai mươi hai tuổi, Nguyệt tỷ hai mươi ba tuổi mới là đấu giả bậc bảy.”
Chu Tự sắp xếp bát đũa đã rửa xong, quay người nhìn về phía Nguyệt tỷ:
“Nói như vậy thiên phú của Thu Thiển cao hơn Nguyệt tỷ?”
“Chắc chắn không phải, lai lịch Thu Thiển có chút khác biệt, cách tu luyện của nàng không giống người bình thường.”
Chu Ngưng Nguyệt ngắt nho xanh trong tủ lạnh ra ăn.
“Nguyệt tỷ, ngươi...có thể lấy ra ăn không?”
Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ đứng trước tủ lạnh hỏi.