“Ha...ha, Thập Nhị Minh Linh Môn đúng là không được rồi, sao không nhìn thấy có người nào đặc biệt quan trọng gì. Dù có phân chia thế nào cũng không nên thế này, ngay cả một nhân vật lớn cũng không thấy. Thất vọng, quá thất vọng rồi"
Uy Viễn mặc áo đen, nhìn về phía đài cao với ánh mắt lạnh lùng, khoanh tay đạp không trung bay đến, mặt tươi cuời rang rỡ. Ở đây, không ai có thể ngăn cản bước chân của hắn. Tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng vào hắn, càng không dám có chút mạo phạm. Thượng ba phẩm, không ai không phải là nhân vật hết sức quan trọng. Ở đây không có nhiều người đẳng cấp đó.
Kể cả là nhà họ Trần hay là nhà họ Thượng Quan, cũng chỉ có một người như vậy Tuy Thập Nhị Minh Linh Môn cũng có không ít, nhưng ở đây chỉ là một trong những chi của mạch chính Ngưu Môn, đâu thể tùy tiện có người thường tam phẩm. Nhưng một số người của nhà họ Thượng Quan gia và chi Ngưu Môn cũng tức giận. Nhưng dám giận mà không dám nói.
"Hu!"
Lúc này, một người đàn ông trung niên từ bên cạnh đi ra, hắn mặc đạo bào màu xanh thẫm, khí thế nổi lên đối kháng với Uy Viễn:
“Người của ma môn đều bất lịch sự giống như ngươi ư?"
“Ha ha ha, cũng không phải.
Uy Viễn ở trên thảm đỏ phía trên nhất, nhìn người đàn ông trung niên phía trước, vừa ngạo mạn vừa ngông cuồng nói:
“Cường giả ma môn ta vô số, họ chỉ bất lịch sự hơn ta Thượng Quan Độc Hành trừng mắt lạnh lùng đối thẳng mắt, nhất thời không nói ra lời. Nhà họ Thượng Quan gia thực sự không là gì ở ma môn. Lần này đối phương đến là nhắm vào Thập Nhị Minh Linh Môn. Nhưng hắn không thể không đứng ra. Nếu không, thể diện nhà Thượng Quan để ở đâu?
Vừa dứt lời, đám người Hàn Tô nhìn về phía Chu Tự. Chu Tự trực tiếp nhìn về phía Nguyệt tỷ. Đại nhân vật Uy Viễn này nói đúng, Nguyệt tỷ bất lịch sự hơn hắn nhiều. Ở nhà thì thích cái gì thì làm cái đó, không làm việc nhà, chỉ biết ăn, thỉnh thoảng còn sai bảo người khác.
Tô Thi nhìn chằm chằm Chu Tự, nàng sợ đến bị ám ảnh tâm lý rồi. Chu Tự ấn đầu tam lão bản, để nàng nhìn sang Nguyệt tỷ.
Bạch Tử ở một bên tỏ vẻ mặt khó hiểu, những người này đang làm gì vậy?
Nàng cũng không để ý, chỉ là một lúc xuất hiện hai người thượng tam phẩm, khiến người ta cảm thấy bất an.
Mong là họ sẽ không ra tay.
“Ha ha, các ngươi thật đông vui, thêm cả ta nữa"
Lúc này một người đàn ông chân đạp cự hổ từ không trung hạ xuống. Hắn có lưng hổ eo gấu, tiếng gầm thoang thoảng, uy thế kinh người.
“Yêu Huyền thuộc Hổ Đường của Thập Nhị Tịnh Đường"
Một ông lão từ phía sau đi ra, chính là người quản lý của chi này, Kim Đạo Minh.
Hắn vừa xuất hiện, đồng thời cũng có hư ảnh hổ xuất hiện, như mãnh hổ xuống núi.
“Ông già, hôm nay ta sẽ để ngươi hiểu con đường của ai mới là con đường sai lầm.
Yêu Huyền bước chân đi ra, hồ thét kinh thiên động địa.
Kim Đạo Minh không cam tâm thể hiện yếu thế, mãnh hổ xuống núi xông đến.
Ầm!
Hai bên đều lùi lại một bước.
Lúc này Kim Đạo Minh mới nói:
"Làm sao, các ngươi đến tham dự hôn lễ hay là đến đánh nhau? Muốn đánh thì để hôm khác, xin hoan nghênh bất cứ lúc nào"
Nghe vậy, Yêu Huyền lạnh lùng hừ một tiếng ngồi sang một bên, đợi xem kịch. Sau này có thể khiến họ biết thế nào là tàn nhẫn.
Thấy mấy đại nhân vật đọ sức, Chu Tự có chút cảm khái:
“Những người này không nể tình hôn lễ chút nào, sau này có vẻ sắp xảy ra chuyện. Nói ra thì hôn lễ của ta liệu cũng có đại nhân vật thế này không? Thế thì chi bằng lén tổ chức ở khách sạn cho xong"
“Yên tâm, hôn lễ của ngươi không thể nào xảy ra chuyện như này đâu.
Chu Ngưng Nguyệt trấn an nói.
“Cũng đúng, đến lúc đó gọi cha ngươi, sư phụ ngươi, còn cả nhị thúc nữa, chắc hẳn không có trở ngại gì?
Chu Tự gật đầu nói.
Chu Ngưng Nguyệt chớp mắt nhìn, đột nhiên phát hiện Chu Tự có nhiều chỗ dựa hơn nàng.
Lúc này điện thoại của nàng đột ngột đổ chuông, sau đó nàng vui vẻ trả lời tin nhắn.
“Nguyệt tỷ có chuyện gì vui thế ?"
Tô Thi ăn hoa quả hỏi.
“Chu Tước tỷ nói khoảng thời gian trước nàng đến một hòn đảo nhỏ, ở đó có một số loại quả mùi vị rất ngon, mang về cho ta một ít. Bây giờ muốn mang đến cho ta"
Chu Ngưng Nguyệt tỏ vẻ mặt chờ mong, theo sau bổ sung nói:
“Chờ Chu Tước tỷ đến, vừa hay bảo nàng đưa chúng ta về.
Thu Thiển phải về địa giới ma đạo một chuyến, đa số họ đều biết.
Chu Tước? Chu Tự nhớ tới Thanh Long. Những người này hình như không gây rắc rối gì cho hắn, nên cũng không cần để ý.
Tại nơi tiếp khách.
Thượng Quan Hà cầm tám hạt trân châu cảm thấy bất lực, món quà này đúng là thích hợp.
“Của ai tặng đấy?"
Tiêu Bộ tò mò hỏi.
Họ đợi thêm lát nữa rồi phải đi vào, nếu không, bên trong không có ai. Vừa nãy đều là đại nhân vật, họ không có tác dụng gì. Chốc nữa sẽ là sân nhà của những thiên kiêu đó, nếu Tiêu Bộ có mặt thì sẽ khiến một đống người từ bỏ suy nghĩ khác.
“Là quà của bạn bè em gái của ta, một người một viên, có lẽ họ khá nghèo, vừa này mới để nó ở đây"
Thượng Quan Hà cười nói.
“Nói ra thì Bạch Tử sư muội chắc hẳn đã dẫn họ vào trong rồi, không biết tình hình thế nào"
Tiêu Bộ nhìn về phía bên trong nói. Hắn chỉ thuận miệng nhắc đến thôi.
Thượng Quan Hà cũng không để ý lắm.
1149 chữ