“Bình thường sẽ không có chuyện gì, nếu có chuyện gì thì nàng đã nói rồi. Tóm lại là cứ phóng nó đã, để làm bầu không khí sôi động"
“Lỡ như quá ấu trĩ thì sao?"
Tiêu Bộ có chút lo lắng. Quá mức ấu trĩ thì dễ bị chê cười, nhà họ Thượng Quan sẽ càng thảm hơn.
“Không sao, dù sao những người đó cũng coi thường chúng ta, đã là quà của người ta đặc biệt tặng, không phóng lên cũng không được."
Thường Quan Hà dùng chút sức bóp nát một viên trân châu. Bên trong hạt trân châu có một con Thanh Loan lượn vòng.
Lúc này Tiêu Bộ cũng lấy một cái, bên trong là hào quang bảy màu.
Răng rắc!
Viên trân châu vỡ vụn, nhưng khoảnh khắc viên trân châu nứt ra, sức mạnh cường mạnh thoát khỏi ràng buộc phun trào ra. Âm!
Một bóng hình màu xanh vút lên bầu trời, tiếng kêu vang động bốn phương. Tiếp đó tiếng nổ lớn vang khắp bầu trời. Ngay sau đó, một con Thanh Loan bay ra, cùng với nó vỗ cánh, chân ý đại đạo trào lên, chấn động tất cả mọi người phía dưới. Một loại cảm ngộ kỳ lạ bao trùm cả khu vực.
Ầm!
Pháo hoa mới bắn tỏa ra theo đó. Hào quang bảy màu rơi xuống như từ trên cửu thiên, dẫn đường cho Thanh Loan. Hào quang chiếu rọi khắp nơi, khiến đạo tâm của tất cả mọi người sáng rõ như gương sáng. Lúc này toàn bộ những người nhìn thấy hào quang và Thanh Loan đều chấn kinh không thôi, trong lòng chịu tấn công vô tận. Giống như phạm âm đại đao vang lên bên tại, kinh động lòng người. Cả hội trường hôn lễ im lặng như tờ.
Những cường giả vốn ngồi trên cao đợi xem nhà họ Thượng Quan và Thập Nhị Minh Linh Môn mất mặt, càng bị tiếng kêu của Thanh Loan làm kinh động, khí tức tràn ngập chân ý đại đạo, khiến họ có thu hoạch sâu sắc. Thậm chí cảm thấy cơ duyên giáng xuống. Nhưng khi thấy hào quang nở rộ, họ đều sững sờ tại chỗ. Họ nhìn thấy thiếu sót của đạo tâm, nhìn thấy con đường phía trước của mình. Nhưng quan sát kỹ, họ ngạc nhiên phát hiện Thanh Loan và hào quang bảy màu đó chỉ là...vật phẩm dùng một lần, giống như pháo hoa.
"Ha...ha"
Uy Viễn của ma môn cười nói:
“Chỉ là một hai phù bảo đại đạo thôi, không đáng nhắc tới.
“Đúng vậy, đúng vậy"
Huyền Yêu cười như không cười hùa theo.
Kim Đạo Minh mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng dậy lên gió bão, hắn lén nhìn Thượng Quan Độc Hành, truyền âm nói: “Thượng Quan huynh, ngươi giấu kỹ quá, hôm nay lại muốn dùng thứ này để trấn áp những người này mà không nói trước với ta, thực là khiến ta chấn hãi không thôi. Quá mạnh rồi.
Thượng Quan Độc Hành không hiểu, hắn cũng không biết. Bảo vật ở đâu ra vậy? Tại sao không ai bẩm báo? Nhìn phương hướng đứng là do người của nhà Thượng Quan phóng ra.
Bạch Tử phía dưới nhìn chằm chằm không trung, cảm giác cảnh giới đang lỏng ra, nàng giống như mượn phạm âm đại đạo này đánh vỡ xiềng xích tăng cấp.
“Trời ơi, rốt cuộc là cơ duyên của vị tiền bối nào để lại?"
Hắn kinh hãi không thôi. Nhưng khi nàng đang suy đoán, giọng của Tô Thi vang lên bên tai nàng, khiến nàng cảm thấy mình như tên nhà quê vậy, lúc này Tô Thi nghi hoặc nói:
“Sao lại chỉ có hai viên, pháo hoa của ta còn chưa phóng ra, đã nói là phóng tám viên cùng lúc mà. Tám, tám viên? Bạch Tử khó mà tin nổi nhìn về phía Tô Thi, sau đó quay đầu nhìn về phía bóng hình Thanh Loan trên bầu trời. Thứ này có tận tám cái? Lại còn phóng cùng lúc? Hơn nữa đều là quà của họ tặng?
Quả nhiên...Đây “Ta...ta hỏi chút"
là một nhóm thần.
Âm Túc căng thẳng nói.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tuy rằng trên đường Hàn Tô tỷ và Tô Thi tỷ có nói có thể pháo hóa sẽ không phải là pháo hoa như nàng nghĩ, nhưng nàng chưa từng nghỉ lại khoa trương như vậy. Lại có thể khiến người ta tỉnh ngộ, khiến người ta hiểu thiếu sót của bản thân. Lợi hại đến mức nào chứ, đúng là tạo hóa to lớn. Thứ như này lại tùy tiện làm quà tặng, đáng sợ hơn là đây là quà nàng chỉ tốn mười đồng để mua. Nghe nói là do Tô Thi mặc cả.
“Này...này?"
“Thượng Quan ca, còn sáu cái sao chưa phóng hả?” “Ồ.....được...được...làm...làm ngay đây.
Người đối diện dường như vừa hoàn hồn lại.
Mấy người Chu Tự mong đợi nhìn lên bầu trời. Lần đầu tiên Từ Từ thấy cảnh này, cảm giác như nằm mơ. Quà mình tặng lại khoa trương vậy ư?
Hàn Tô và Minh Nam Sở cũng không thấy lạ, nhìn thấy thứ kiểu như này, họ biết chắc chắn không đơn giản. Ví dụ như vật cưỡi Thất Thiên mà Tô Thi bỏ ra mười mấy hai mươi đồng mua về, việc đấy mới lật đổ thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của họ.
Một số người ngồi trên cao vẫn giữ bình tĩnh.
Trong lòng Long Bồng kinh ngạc không thôi, nhưng không thể thể hiện ra ngoài. Đối phương đang ra uy với họ.
Không chỉ có hắn, Diêu Tập thú tu Man tộc, Tiêu Diệp Thiên vương điện ma môn, chắc chắn họ cũng kinh hãi, nhưng chỉ không nói ra, không thể hiện ra. Đương nhiên, cường giả như Uy Viễn và Yêu Huyền, còn cười đả kích vài câu; “Cái thứ này thì có là gì, chỉ là...
Bành! Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!
Tiếng nổ của sáu quả pháo hóa vang lên theo đó.
Hỏa hượng hiện ra, bay múa cùng Thanh Loan.
Nhị Long Hí Châu, Long Tường Cửu Thiên.
*Nhị Long Hí Châu, Long Tường Cửu Thiên: Chỉ sự cát tường tốt đẹp.
Chân ý đại đạo ngưng kết, phúc trạch bốn phương, tất cả mọi người ở hội trường hôn lễ đều bị bao trùm. Uy Viễn vốn định nói hai câu thôi, nhưng câu cuối cùng bị hắn nuốt xuống. Hắn không nói nên lời. Lúc này hắn nhìn chằm chằm không trung, trợn mắt há hốc miệng, vừa kinh hãi vừa đau xót.
Lãng phí, quá lãng phí.
Tám cái ư.
Trời ơi.
Gia đình thế nào mới lãng phí thế này.1112 chữ