Kim Đạo Minh của Thập Nhị Minh Linh Môn cau mày, muốn mượn việc này để giao đấu với người của họ ư. Đối phương đã có chuẩn bị, còn là người xuất sắc của các tông môn lớn. Nhà họ Thượng Quan và chi nhánh của họ vốn không chịu nổi. Không thể không thừa nhận, họ thực sự không có nhiều đệ tử ưu tú. Có thể tìm ra mấy người đã là rất tốt rồi, thiên chi kiêu tử nguyên linh tứ phẩm càng không có. Mà phía đối phương lại có đến ba thiên chi kiêu tử như vậy.
“Trẻ không được thì già lên cũng được.
Thú tu Diêu Tập của Man tộc cười nói.
“Đại hôn sắp.."
Thượng Quan Độc Hành định từ chối.
Nhưng Uy Viễn lên tiếng cắt ngang lời hắn:
“Chẳng phải vẫn còn thời gian à? Bây giờ so tài một chút, nhà Thượng Quan cũng không dám ư? Hay là trong số bạn bè thân thích nhà Thượng Quan, cũng không có đến một người? Thực sự không được thì chúng ta có thể so tài"
Thượng Quan Độc Hành cau mày, một khi họ ra tay, thì không phải chuyện nhỏ nữa. Hắn không thể ra tay. Cuối cùng hắn chỉ có thể kiên trì nói:
“Hôm nay là ngày đại hôn, dừng ở đây thôi"
Kim Đạo Minh cũng không thể nói gì, một khi hắn ra tay với Thập Nhị Tịnh Dường, thì đó là chuyện lớn.
Mấy năm nay Thập Nhị Tịnh Dường luôn muốn ra tay với Thập Nhị Minh Linh Môn. Lỗ hổng này không thể bị xé ra từ chỗ hắn. Lúc này một thanh niên của Ngũ Dương Tông đi ra, tu vi giai linh lục phẩm.
“Tại hạ là Hoa Thiên của Ngũ Dương Tông, thực sự muốn so tài với một vị khách của nhà họ Thượng Quan. Đương nhiên, nếu là tu vi không bằng nhau, sẽ phải áp chế tu vi, bất kể là hắn hay là ta.
Hoa Thiên khách sáo nói với mấy vị tiền bối.
Lúc này, người của nhà họ Trần ở một bên cũng có một cô gái mười năm mười sáu tuổi đi ra. Tu vi binh giả bát phẩm.
“Vãn bối Trần Dĩnh cũng muốn tìm người so tài"
Nàng thấy tỷ tỷ của mình bị ức hiếp, cũng muốn ra xả giận giúp.
"Ồ?"
Yêu Huyền của Thập Nhị Tịnh Đường có hứng thú nói:
“Các ngươi muốn tìm ai so tài? Để chúng ta xem họ có dũng khí ứng chiến không"
“Người mà vãn bối muốn thỉnh giáo là khách của nhà họ Thượng Quan, tuy không biết tên húy của đối phương, nhưng vừa nhìn là biết rất bất phàm.
Hoa Thiên nhìn về phía đám người phía dưới, đưa tay chỉ vào vị trí trong góc.
“Người mà vãn bối muốn thỉnh giáo cũng là khách của nhà họ Thượng Quan, là một cô bé, hình như là thiên tài tuyệt thế gì đó, ta muốn thử xem.
Trần Dĩnh cũng chỉ vào vị trí trong góc.
Lúc này, những người khác vô cùng hiếu kỳ, nhìn về phía trong góc. Ban đầu còn có người ngăn phía trước, nhưng đám đông dần tản ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy một nhóm người ở trong góc.
Khoảnh khắc nhìn thấy những người đó, Long Bồng ngông cuồng tự đại liền sửng sốt. Khí chất toàn thân bỗng thay đổi, trở nên bình thường, trở nên không chói mắt, trở nên hoảng sợ. Thậm chí muốn mua vé bỏ chạy cả đêm.
Sau khi nhìn thấy cô bé đó, Uy Viễn cũng thay đổi theo, tim hắn đập nhanh hơn rất nhiều, nỗi sợ hãi, hoang mang tràn ngập toàn thân. Hắn hối hận rồi, nếu biết bà cô này là khách của nhà Thượng Quan, có đánh chết thì hắn cũng sẽ không đến đây.
Duy chỉ có Tiêu Diệp của ma môn còn đỡ, thậm chí còn rất muốn ra tay.
Đương nhiên sau khi Yêu Huyền của Thập Nhị Tịnh Đường nhìn thấy cô bé đó, cũng giả bộ ngoài mặt tươi cười.
Không dễ chọc. Nhưng không chọc tới nàng thì không sao.
Thượng Quan Hà và Tiêu Bộ vừa đi vào thấy có người bắt đầu khiêu chiến, liền biết sự việc không ổn. Sau này không chỉ nhà Thượng Quan mất mặt, có thể còn khiến khách khứa cũng mất mặt.
“Tiêu huynh, chốc nữa trông cây hết vào ngươi đấy"
Thượng Quan Hà nói.
“Ừm, ta sẽ cố hết sức.
Tiêu Bộ gật đầu.
Lúc này, họ cũng nhìn về phía vị trí trong góc. Lúc này họ nhìn thấy Bạch Tử, điều này cho thấy đối thương khiêu chiến lần này là bạn của Âm Túc đưa về. Thượng Quan Hà cảm thấy đau đầu.
Nhưng rất nhanh, hắn liền sửng sốt. Lọt vào mắt là khuôn mặt quen thuộc. Cô bé Chu Ngưng Nguyệt, Chu Tự, người được gọi là sư thúc tổ của Đạo Tông Thiên Vân, và Thu Thiển, vợ chưa cưới của hắn, còn có Tô Thi, Cửu Thiên Phương chủ nổi trội đó.
Ngay lập tức, Thượng Quan Hà và Tiêu Bộ sững sờ. Nhất thời, họ hiểu ra. Chẳng trách pháo hoa khoa trương như vậy, thì ra là của những người này tặng. Mấy người này vốn không phải là người bình thường, đó là đám người hoàn toàn không thể đánh giá.
“Tiểu muội muội này, quen biết thật rộng rãi.
Tiêu Bộ chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
"A."
Thượng Quan Hà gật đầu, hiền lành nói:
“Đột nhiên cảm thấy không có việc của chúng ta nữa rồi. Thế mà ta còn nghĩ trăm phương nghìn kế giúp đỡ, không ngờ đại lão thực sự trong tộc là tiểu muội muội đi làm thuê bên ngoài đó. Sớm biết vậy thì ta tiếp tục đi cho Thiết Thực thú ăn"
Tiêu Bộ:
"..."
Lúc này, Chu Tự thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, khó hiểu chỉ vào mình nói:
"Ta u?"
Chu Ngưng Nguyệt đang ăn hoa quả bên cạnh cũng chỉ vào mình:
“Ta nữa hả?"
“Đúng, chính là các ngươi"
Hoa Phi ở xa xa nói. “Mời hai vị lên trước một chút. Thượng Quan Độc Hành khách sáo nói.
Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể đi về phía trước. Họ đang ngồi ăn ngon lạnh, không ngờ có người dâng rắc rối đến. Cũng đúng, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Âm Túc hơi lo lắng. Những người này chọc vào ai mà không được, tại sao phải chọc hai ngươi này.
1103 chữ