Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 653: Hấp Thu




Hắn tức giận nhìn Thượng Quan Độc Hành, cuối cùng miệng thốt ra mấy chữ không cam tâm:

“Nhà Thượng Quan gia, vung tay thật mạnh.

“Thượng Quan huynh căn cơ thâm hậu, khiến người ta khâm phục.

Đông đạo chủ như Kim Đạo Minh cũng khâm phục không thôi.

Lúc này Thượng Quan Độc Hành trông có vẻ bình tĩnh, thực ra đã đánh mất mình.

Ta là ai?

Ta ở đâu?

Ta muốn làm gì?

Cuối cùng tổng kết thành một câu hỏi, nhà họ Thượng Quan gia có phải còn có lão tổ không?

Long Bồng đã không thốt được ra lời, Tiêu Diệp ma môn và thú tu Diêu Tập ở một bên bày vẻ chưa từng thấy sự đời. Lần này ra uy quá mạnh khiến họ không thốt ra được nửa câu.

Tiêu Diệp không cam lòng, lúc mình đến còn buông lời chế giễu, bây giờ mất mặt như vậy không phải là điều hắn muốn. Thú tu Diêu Tập cũng vậy, nhưng vẫn không thể không chấp nhận sự ra uy này. Nó rất thơm.

Thượng Quan Hồng Anh còn đang chuẩn bị đột nhiên cảm nhận được tiếng động bên ngoài, lập tức ra ngoài kiểm tra.

Tần Văn Thành cũng ra ngoài đúng lúc này, hai người đứng ở cửa nhìn hiện tượng lạ trên bầu trời.

Tuy rằng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng cảnh tượng rực rỡ xuất hiện trong hội trường hôn lễ của họ, chắc chắn là chúc phúc cho họ.

Hai người dựa vào nhau.

Tuy rằng hôm nay sẽ rất khó khăn, nhưng họ cũng có thể đối diện. Dù sao cũng ước định rồi.

Tiêu Bộ phóng pháo hoa cũng đang nghi ngờ cuộc đời. Hắn nhìn chằm chằm Thượng Quan Hà, chế giễu nói:

“Pháo hoa bình thường đây hả? Pháo hoa bình thường nhà ngươi là thế này hả? Có thể cho ta một thùng không?” Thượng Quan Hà cũng hoàn hồn lại, hắn khó mà tin nổi:

“Tiểu muội muội này của ta rốt cuộc đã mời những người đáng sợ thế nào vậy? Lại tặng nhiều thứ như này...Không thể tưởng tượng nổi"

Tám quả pháo hoa đều là chân ý của đại đạo, chia thành tám tạo hóa cơ duyên. Bây giờ tám quả hợp nhất, hôn lễ này bỗng trở nên hoành tráng khiến người ta chỉ có thể nhìn không thể chạm. Đúng vậy, thực sự là có thể nhìn mà không thể chạm.

Mấy quả pháo hoa xuất hiện, động tĩnh lớn đến thế nào, kinh động đến mười hai chủ chi của Thập Nhị Minh Linh Môn, lập tức người nào cũng muốn qua kiểm tra tình hình, và tiếp xúc cơ duyên. Nhưng khhi họ định đi vào, một cô gái đột nhiên xuất hiện.

Nàng đứng trên cao chặn những người khác, phía sau quá nhiều người khiến nàng không quen, cho nên nàng búng tay một cái.

Bộp!

Tiếng vang giòn dã vang lên, tất cả mọi người lùi trăm trượng, khó mà lại gần.

“Người khác kết hôn các ngươi góp vui cái gì hả?"

Cô gái liếc những người này một cái, sải bước đi vào hội trường hôn lễ. Nàng có mái tóc đỏ, quanh người có ngọn lửa hiện lên, nét mặt mệt mỏi.

Do dự một lúc, nàng hạ xuống rừng cây ăn quả, ngồi trên cành cây ăn quả đỏ lửa.

“Đợi gần xong rồi thì vào tìm Tiểu Nguyệt vậy, thiếu chủ cũng ở trong đó, không biết hắn bị đám người ma bệnh dạy hư chưa"

Nói xong nàng liền yên lặng chờ đợi. Dù sao cũng phải đợi hôn lễ kết thúc mới đưa đám người Tiểu Nguyệt về được, sớm hay muộn cũng không sao. Nàng nhàn nhã dựa vào cây, huýt sáo ăn quả. Nhân tiện thưởng thức pháo hóa kỳ lạ này.

“Thủ đoạn thật không tệ, chỉ không biết là của người nào.

“Người bên trong rất có bản lĩnh “Hôn lễ ấy à, hôn lễ của thiếu chủ, có phải ta cũng nên chuẩn bị ít thứ không?"

“Ừm, lúc về hỏi Thanh Long xem, hắn nhiều chủ ý"

Lúc sau nàng lười biếng dựa vào cây.

Hồi lâu sau, pháo hoa trên bầu trời chậm rãi tan đi, chân ý đại đạo bắt đầu biến mất. Nhưng những người cần có được cơ duyên cũng có được rồi. Kể cả là vợ chồng Tần Văn Thành ở xa xa cũng có cảm ngộ, không bao lâu nữa sẽ đột phá. Nhưng hôm nay là này đại hôn, đương nhiên họ không dám chậm trễ, phải tiếp tục chuẩn bị. Chốc nữa còn phải vào hội trường.

Lúc này, rất nhiều người đều tỉnh ra. Cơ duyên đến đột ngột khiến mọi người vui sướng. Tất cả mọi người đều cảm ơn Thập Nhị Minh Linh Môn và nhà họ Thượng Quan. Pháo hoa xuất hiện ở đây, chắc chắn là do hai nhà chuẩn bị.

Lúc này bất kể là ma môn, Thập Nhị Tịnh Đường hay là thú tu Man tộc cũng không chế giễu nữa. Đó là tự chuốc nhục vào thân. Ba nhà này cũng không lên tiếng, những người khác đâu dám ăn nói bừa bãi?

Lúc này người nhà họ Trần không cam tâm nhất. Bởi vì hành động này của nhà họ Thượng Quan khiến rất nhiều người đều tưởng rằng căn cơ của họ hùng hậu. Điều này khiến họ rất bị động. Trước đây ăn được đồ của nhà họ Thượng Quan, bây giờ thì không dễ ăn nữa rồi.

Một lúc sau, người của Ngũ Dương Tông đi ra. Đó là một người đàn ông trung niên. Thực lực của hắn không kém, nguyên linh tứ phẩm. Hắn nhìn một số cường giả xung quanh nói:

“Lúc này thật may có hậu lễ của nhà họ Thượng Quan, khiến chúng ta có không ít cảm ngộ. Lúc này mà vận động gân cốt so tài, có lẽ sẽ càng dễ hấp thụ thu hoạch lần này. Các vị thấy thế nào?"

“Tuyệt.

Yêu Huyền lên tiếng đồng ý đầu tiên.

“Phải tìm người thế nào đây?"

Uy Viễn hỏi.

“Đương nhiên là ai muốn ra tay thì người đó lên trước, sau đó tìm người muốn khiêu chiến. Nếu đối phương sợ, thì...

Người đàn ông trung niên của Ngũ Dương Tông không nói tiếp nữa.

“Vậy thì nhà họ Thượng Quan và Thập Nhị Minh Linh Môn không có ai rồi, những người quen biết cũng không có ai có bản lĩnh"

Long Bồng cười lạnh.

1126 chữ