Chu Ngưng Nguyệt còn chọc chọc người nàng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm:
"Không chết, không nghĩ tới nhanh như thế này"
Trưởng lão Trần gia lúc trước vừa được khen phổng cả mũi, vốn định khách sáo vài câu.
Nhưng biến hóa bất thình lình, khiến cho nụ cười trên gương mặt hắn đông cứng.
Dường như không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Người Ngũ Dương tông cũng kinh ngạc sững sờ, họ chưa kịp lấy lại tinh thần, đã nghe có tiếng kêu thảm thiết.
Là tiếng kêu thảm của Hoa Thiên.
Chỉ thấy Chu Tự ra tay, bắt lấy cánh tay đối phương, Phân Cân Thác Cốt Thủ.
Răng...rắc.
Xương cốt cả cánh tay của đối phương gãy vụn.
Tiếng rên rỉ vàng lên, Chu Tự tiếp tục động thủ, Kim Cương Chưởng mạnh mẽ, một bàn tay sượt qua mặt Hoa Thiên.
Phụt!
Máu tươi văng ra, răng bay tung tóe.
Cuối cùng là Thiên Sương Quyền.
Chu Tự đánh vào mặt đối phương, chỉ nghe phịch một tiếng, toàn bộ phần đầu Hoa Thiên bị đánh lún vào trong đất, không còn động tĩnh.
Chu Ngưng Nguyệt tốt bụng đi qua chọc mấy cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Tự, ghét bỏ:
"Chết thì không chết, nhưng mà quá chậm, ngươi yếu quá"
Khung cảnh nhất thời im ắng.
Tranh tài bắt đầu chẳng được mấy giây, thậm chí họ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện đã kết thúc.
Mà lại hai người đều bị ấn vào trong đất, không họ he tiếng nào.
Dù vẫn sống, nhưng...Khiến người ta run sợ.
Hoa Phi cùng Trần Giai Vân vẫn luôn chờ để trả thù cũng đứng chết chân tại chỗ.
Không thể nào tin nổi.
"Lớn mật"
Lúc này người Trần gia mới phản ứng được.
Họ cảm thấy khí tức của Trần Dĩnh yếu ớt, đánh kỳ vọng trong tương lai của nhà họ thành cái dạng này khiến cho họ hết sức phẫn nộ.
Đồng thời, những lời tán dương vừa nãy cũng khiến bọn họ cảm thấy thật xấu hổ, tất cả hội tụ thành lửa giận, muốn trút xuống mấy người Chu Tự.
Ngũ Dương tông cũng vậy.
Đây là đang đánh vào mặt mũi họ, hoàn toàn không vuốt mặt nể mũi.
Trong khoảnh khắc họ đứng lên, một tiếng long ngâm rung trời.Trực tiếp đè ép những người Trần gia cùng Ngũ Dương tông đang muốn đứng lên.
"Không phục đúng không? Nếu không chúng ta thử một chút?"
Long Bồng lạnh lùng nhìn Trần gia cùng Ngũ Dương tông.
Một mình hắn đủ để trấn áp tất cả người Trần gia cùng Ngũ Dương tông.
Đang sợ không có chỗ thể hiện, những người này lại đưa đến cửa, đúng là người tốt.
Long Bồng chính là một trong những người mạnh nhất thời đại, nếu không phải Đạo Tử Đạo Tông tự dưng xuất hiện, hắn vẫn là thiên kiêu đương thời.
Nhưng mà bại bởi Đạo Tử là chuyện mà tất cả mọi người không thể nào tránh khỏi.
Còn những kẻ khác, bất kể là ai, hắn cũng không hề sợ hãi.
Tỷ lệ thắng bại là 5:5.
Đối mặt với uy áp của Long Bồng, Trần gia cùng Ngũ Dương tông trong nháy mắt tỉnh táo lại, dù không rõ vì sao đối phương đột nhiên xuất thủ.
Thế nhưng không một ai dám bước ra đối kháng.
Nhất là người của Ma môn và Thập Nhị Tịnh Đường đều không mở miệng.
Cái này khiến họ có cảm giác bị vứt bỏ.
Kim Đạo Minh và Thượng Quan Độc Hành cảm thấy kinh ngạc, đây là thế nào?
Vừa nãy họ còn định ngăn cản, ai ngờ người của Long Đường lại lấy Lôi Đình Chi Thế ra trấn áp đám người Trần gia.
Sau đó Hoa Thiên của Ngũ Dương tông và Trần Dĩnh của Trần gia được đưa ra khỏi hiện trường.
Lúc kéo ra, vô cùng thê thảm.
Còn hai người gây ra cơ sự này thì vô cùng thản nhiên, một chút biến hóa cũng không có.
Nhất là cô bé kia, lại còn ăn trái cây ngon lành.
Đột nhiên hai người trở nên không rạng rỡ tươi sáng, có vẻ hơi méo mó.
"Ta muốn thử với các hạ một chút.
Lúc này Thú tu Man tộc Diêu Tập đứng lên, hắn nhìn Chu Tự chằm chằm, trong mắt có vẻ điên cuồng. "Nực cười, ngươi muốn thử là được thử à?"
Long Bồng cũng đứng lên, nghiêm mặt nói:
"Vô số năm trước, Thập Nhị Tịnh Đường ta cùng Thập Nhị Minh Linh Môn cũng là một nhà, hôm nay ngươi đang đánh vào mặt Thập Nhị Minh Linh Môn chính là đang đánh vào mặt Thập Nhị Tịnh Đường chúng ta. Cho nên đừng có khiêu chiến với người khác, chúng ta đánh một trận Long Bồng đối chọi gay gắt, vì thể hiện cho Thánh Tử xem, không tiếc bán linh hồn mình.
Hắn muốn đánh vào mặt Thập Nhị Minh Linh Môn.
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là trước khi Thánh Tử phát uy, giành lấy tấm kim bài miễn tử. Chuyện Long Bồng làm ra khiến Kim Đạo Minh khiếp sợ không thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho thiên kiêu Long Đường của Thập Nhị Tịnh Đường nói ra lời trái lương tâm như vậy?
Rất nhanh hắn đã phát hiện có gì không đúng, bất kể Long Bồng hay là Yêu Huyền cùng Uy Viễn, vẻ kiêu căng của họ đều đã biến mất.
Lúc nào?
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía phía một nam một nữ.
"Là sau khi họ xuất hiện?"
Trái tim Kim Đạo Minh đập thình thịch trong lồng ngực.
Thú tu Diêu Tập nhíu mày, không chút e ngại:
"Được, ngươi muốn đánh, ta tiếp ngươi"
Lúc này, một vị thiếu niên Man tộc đi ra, hắn nhìn về phía Chu Tự nói:
"Ta cũng muốn khiêu chiến vị này một chút, ta cảm thấy bản thân có chút phần thắng"
Long Bồng nhìn qua, thấy là một vị Đấu Giả thất phẩm, như vậy hắn cũng không thèm để ý. "Ta tới trước"
Ma môn Thiên Vương điện Tiêu Diệp đứng lên, cũng nhìn chằm chằm Chu Tự.
Thiếu niên Man tộc có chút ngoài ý muốn, do dự một chút hắn định từ bỏ.
Nhưng Diêu Tập lại mở miệng nói:
"Ngươi không hiểu trước sau sao?"
"Nếu ta muốn trước thì sao?"
Ma môn Tiêu Diệp trầm giọng nói.
1119 chữ