Lúc này, thú tu Diêu Tập phát ra tiếng gầm gừ, lúc nào cũng chỉ chực chờ ra tay. "Không cần tranh giành, các ngươi cùng lên đi, tránh ảnh hưởng đến hôn lễ Chu Tự hào phóng nói.
Thấy vậy, Tiêu Diệp do dự một chút, cũng không nói gì.
Cùng lắm thì xử lý người Man tộc kia trước.
Thiếu niên Man tộc cũng đồng ý.
Trên mặt hắn có hoa văn nở rộ, thể nội cũng xao động.
"Không ai khiêu chiến ta à?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn chung quanh một lượt, sau đó nhún nhún vai nói:
"Vậy các ngươi ra ngoài đánh đi"
Long Đường Long Bồng của Thập Nhị Tịnh Đường lập tức đi ra ngoài, Thiên Vương điện Tiêu Diệp cũng cất bước đi ra ngoài.
Hai vị Man tộc ra theo.
Chu Tự đương nhiên cũng sẽ không động thủ ở chỗ này.
Vì hắn phát hiện đánh tiếp rất dễ phá nát nơi đây.
Chốc lát sau.
Mọi người đã xuống núi, Chu Tự đứng đối diện Thiên Vương điện Tiêu Diệp cùng thiếu niên Man tộc Phong Nam.
Long Bồng cùng thú tu Diêu Tập thì ở một bên khác.
So ra, họ càng để ý thắng bại của hai vị thiên kiêu bên Long Bồng này hơn.
Còn bên Chu Tự, dường như không có phần thắng gì.
Cùng lúc đó, Chu Tước trong rừng quả cũng phát hiện biến hóa.
Nàng quay đầu nhìn qua.
Trong nháy mắt đã thấy thiếu chủ, dù lần đầu tiên gặp nhưng nàng vẫn nhận ra ngay.
Dù sao ở chỗ môn chủ cũng có ảnh.
"Thiếu chủ là Đấu Giả Thất phẩm? Theo lý thuyết thì phải nhanh hơn những người khác chứ, nhưng cảm giác cứ không đúng lắm. Bên ngoài lưu truyền rầm rập, đều nói là Trận Linh ngũ phẩm. Chẳng lẽ che giấu tu vi, ta không nhìn ra? Là môn chủ cùng phu nhân ra tay?"
Chu Tước suy đoán.
Sau khi nhìn hai người ở đối diện, lông mày hơi nhíu lại.
Cuối cùng ngoẹo đầu, thở hắt ra:
"May mà đến đây một chuyến, nhưng mà trước tiên xem xem có chuyện gì"
Lúc này Thiên Vương điện Tiêu Diệp ép tu vi đến Đấu Giả thất phẩm, hắn nhìn Chu Tự nói:
"Nghe uy danh đã lâu, hôm nay muốn lĩnh giáo một chút.
"Ngươi là người của ma môn?"
Chu Tự thăm dò. Cũng chỉ có ma môn mới có uy danh của hắn, được lão cha thổi phồng lên.
Thỉnh thoảng người khác cũng đồn đại.
Nhưng mà nghe được câu hỏi này, khóe mắt Tiêu Diệp giật giật, cảm giác vô cùng nhục nhã.
Không chút do dự, hắn mở đầu phát động công kích, trực tiếp đánh đến Chu Tự.
Hắn muốn lấy nắm đấm, danh chính ngôn thuận đánh bại đối phương.
Chu Tự mở ra Kim Quang Thần Chú, ào ào như sao băng.
Sải bước dài, quyền cước như gió, chân nhanh như điện.
Hắn dùng Phân Cân Thác Cốt Thủ, nhưng lại bị đối phương hóa giải.
Quyền đến thì cản, huých tay thì tránh.
Chu Tự hơi kinh ngạc, đối phương thật sự có tài.
Hắn nhấc chân đá nghiêng, tiếp tục oanh kích.
Hai người tốc độ cực nhanh, ngươi tới ta đi không ai nhường ai.
Rất nhanh, Chu Tự bắt được sơ hở của đối phương, Đại Từ Đại Bi Chưởng, trực tiếp một chưởng vụt lên mặt Tiêu Diệp, tiếp sau đó chính là một cái Thiên Tàn Thối, đá bay đối phương.
Lúc này Phong Nam của Man tộc bước ra, hắn cũng tới gần Chu Tự, quyền quyền công kích chỗ hiểm, khiến cho Chu Tự cảm giác có chút kỳ quái.
Cũng không phải do đối phương ra tay tàn nhẫn, mà là người này cho hắn một loại cảm giác vi diệu.
Không suy nghĩ nhiều, hắn bắt đầu phản kích.
Hàng Long Thập Bát Chưởng không ngừng phá vỡ lực phòng ngự của đối phương.
Lúc này phần lớn mọi người đều đang quan sát Long Bồng và Diêu Tập chiến đấu, lực lượng của họ bộc phát vừa như hào quang rực rỡ mà lại đáng sợ.
Đấu Giả thất phẩm như bên Chu Tự, chỉ như trò trẻ con.
Nhưng mà không bao lâu sau, Tô Thi phát hiện kim quang trên người Chu Tự biến mất, lại nổi lên quang mang đỏ sậm.
"Nhân cách thứ hai xuất hiện"
Nàng hoảng sợ nói.
Bạch Tử có vẻ hơi nghi hoặc.
Lúc này nàng mới phát hiện khí trường chiến đấu bên Chu Tự đã thay đổi.
Tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, thậm chí xung quanh nổi lên bão táp.
Chu Ngưng Nguyệt cau mày lại, cảm giác có gì đó không đúng.
Lúc này gió lốc bên Chu Tự đang khuếch đại, lực lượng điên cuồng bộc phát, trong nháy mắt, gió lốc biến thành lốc xoáy vô tận, trực tiếp chiếm cứ một vị trí to lớn.
Thậm chí đang áp sát sang bên bọn Long Bồng.
Lúc này, những người khác mới nhớ tới cuộc chiến phía Chu Tự.
Khi họ quay đầu nhìn sang, phát hiện thân ảnh Chu Tự cùng Man tộc Phong Nam nhanh chóng biến mất lại xuất hiện, đại địa đều xuất hiện vô số vết nứt rạn.
"Lưu quang đỏ sậm biến mất rồi"
Minh Nam Sở lập tức nói.
"Nhân cách thứ.....thứ ba xuất hiện rồi?"
Tô Thi kinh ngạc lại sợ hãi:
"Xong rồi người này chết chắc rồi"
Oanh!
Giờ khắc này lực lượng cường đại gào thét quét qua, chấn động bát phương.
Cuộc chiến phía Long Bồng bị gián đoạn.
Lực lượng gió lốc của họ bị đánh tan chỉ trong nháy mắt.
Trong lòng mọi người giật mình, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ có những người quan sát bên Chu Tự mới biết được xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Hoa Phi Ngũ Dương tông vẫn luôn chờ mong Chu Tự bị hành hạ, cho nên nhìn chằm chằm vào Chu Tự, nhưng mà càng xem trong mắt của hắn lại càng lộ vẻ sợ hãi.
Cho tới bây giờ hắn mới phát hiện sự đáng sợ của người này, hóa ra mình còn có thể sống đã phải cám ơn trời đất lắm rồi, thế mà còn nhiều lần đi khiêu khích họ.
Hắn ngồi liệt trên mặt đất, có chút không đứng dậy nổi.
Lớn mạnh, quá mạnh mẽ.
Trần Giai Vân cũng nghĩ như thế, bản thân không bị đánh chết thật là quá may mån.
1118 chữ