Hắn như một vòng tròn vây quanh Phong Nam, lực lượng thuộc về hắn dường như chưa từng tràn ra, tất cả lực lượng bộc phát mà ra đều là phong bạo chi lực của Phong Nam.
Phong Nam cũng đã nhận ra biến hóa quỷ dị này, hắn cảm giác công kích của Chu Tự mạnh lên một cách khó hiểu.
Mà chính mình lại như bị một ngọn núi đè ép nặng nề, lực lượng thuộc về hắn đang không ngừng mất đi.
Đây là chuyện gì?
Rầm...Rầm!
Nắm đấm của Chu Tự như là Cửu Thiên Ngân Hà trút xuống, oanh kích lên người Phong Nam.
Cho dù hắn là một vị thần thị, cho dù hắn có được lực lượng tam phẩm cũng bị đánh lui liên tục.
Giờ khắc này Phong Nam càng kinh hãi, chuyện gì xảy ra với người này vậy?
Hắn không thể nhận ra nguồn gốc lực lượng của đối phương, căn bản không hiểu được lai lịch của lực lượng này.
Mà một đấm này, làm sao có thể đánh nát quyền hành của hắn?
Ta sẽ thua?
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, nhưng rất nhanh liền bị hắn bác bỏ.
"Không thể nào, ta không thể thua tên tiểu tử này.
"Không có gì là không thể"
Trong nháy mắt Chu Tự xuất hiện trước mặt Phong Nam.
Nắm đấm của hắn bắt đầu hội tụ lực lượng, lực lượng vây khốn Phong Nam đang nhanh chóng vọt tới.
"Ngươi từng nghe qua một quyền có thể chiếu rọi sơn hà đại địa chưa?"
Chu Tự hỏi.
Phong Nam kinh hãi, vì lúc này Chu Tự trong mắt hắn thay đổi một bộ dáng khác.
Lóa mắt như là quang mang nhật nguyệt.
Không đợi hắn kịp phản ứng, một quyền tản ra vô tận quang mang gào thét mà tới, chiếm cứ thế giới trong mắt hắn.
"Nhất Quyền Khai Sơn Oanh!
Ầm!
Lực lượng hào hùng trùng kích lên người Phong Nam, phá vỡ thân thể của hắn, nghiền nát xương cốt của hắn, phá hủy quyền hành của hắn.
Ẩm...ầm!
Một cơ thể nát bấy đập mạnh xuống đại địa, chấn động bát phương.
Giờ khắc này, khi mọi người lần nữa nhìn về giữa không trung, thấy được một bóng người.
Vững vàng như sơn hải, rực rỡ như nhật nguyệt.
Chiếu rọi bát phương.
Khí tức vô địch, trấn áp thiên địa.
Tất cả nhìn tới ngây ngẩn cả người, thiên kiêu như vậy, tuyệt thế vô song.
Uy Viễn và Yêu Huyền càng hoảng sợ, Thánh Tử có uy năng như thế, nghiền nát cường giả tam phẩm.
Gió cát tan đi, Chu Tự đáp xuống mặt đất.
Hắn thấy Phong Nam phía trước đang run rẩy đứng lên.
Trong lòng không khỏi cảm khái, công lực ngàn năm đều đánh ra hết rồi, thế mà đối phương vẫn còn sống.
Quả nhiên, không có quyển sách tiếp theo, người của thời đại thần thoại không dễ chọc vào.
Lúc này hắn lấy ra Vĩnh Ám Chi Nhẫn, chậm chạp đi về phía Phong Nam ở trong hố to.
Muốn cho cho đối phương sự tôn trọng, không thể để cho hắn chạy mất. Nhìn thấy Chu Tự tới, Phong Nam nhìn chằm chằm lưỡi đao kia, cười nói:
"Đao này vô hiệu với ta, ngươi hẳn là hiểu rõ. Ngươi không ngăn được ta Lúc này trên người hắn hiện ra quyền hành, muốn chạy khỏi nơi này.
Hắn đã thua, nhưng hắn còn có cơ hội trốn, bây giờ đối phương đột nhiên dùng đến đao, chứng tỏ, thực lực của hắn đã không còn mạnh như vừa nãy.
Phong Nam muốn chạy trốn, nhưng mà Chu Tự lại càng nhanh, tay cầm đao vèo một tiếng xuyên qua ngườiPhong Nam.
Sau đó đứng sau lưng Phong Nam chậm rãi thu đạo.
Keng!
Vĩnh Ám Chi Nhẫn thu vào vỏ, lúc này vết đao tại ngực Phong Nam hiện ra, hắn ngã trên mặt đất, thân thể đang bị phân thành hai mảnh.
"Sao ngươi còn có thể dùng đao? Ngọn núi kia rõ ràng vẫn còn ở đó"
Chu Tự đi đến bên người Phong Nam, nhìn bộ dáng thống khổ của hắn, mày nhăn lại nói:
"Ngươi thua rồi, ta đã cho ngươi đầy đủ tôn trọng. Nhưng con người ta không chịu được nhìn người khác thống khổ"
Nói xong hắn chậm rãi ngồi xuống.
Người vây xem cảm giác Chu Tự có phải có chút thiện lương không, hiện tại lại muốn cứu người?
Tô Thi thấy cảnh này, lập tức che mắt, nhưng ngón tay lại nhịn không được hé ra, muốn tiếp tục nhìn. Âm Túc hơi nghi hoặc một chút, không khỏi hỏi:
"Hình như Chu Tự muốn cứu người, Tô Thi tỷ làm vậy là sao?"
"Ai nha"
Tô Thi lập tức trốn đến sau lưng Hàn Tô, nhắc nhở:
"Ngươi có phải quên lời ta nói rồi không? Nhân cách thứ ba hiện ra, người cản giết người, thần cản giết thần. Nhân từ ở đâu ra?"
Lần này Âm Túc càng thêm khó hiểu.
Khi nàng nhìn về phía Chu Tự, phát hiện Chu Tự lấy ra một quyển sách kỳ quái, sau đó mấp máy môi đọc lên. Thanh âm bé quá không thể nghe được, nhưng xung quanh đột nhiên có ma ý.
Làm cho người ta sợ hãi.
Ngay sau đó, Âm Túc hoảng sợ phát hiện, Chu Tự khép lại sách, sau đó...
Oanh!
Một quyền đánh lên người Phong Nam.
Máu tươi bốn phía, huyết nhục mơ hồ.
Sinh mệnh tàn lụi.
Gió đang nhẹ nhàng thổi.
Đám người dưới núi đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Trong mắt bọn họ chỉ có một người và một động tác.
Đó chính là Chu Tự và động tác một quyền đánh nát cường giả tam phẩm của Man tộc hắn.
Nhất thời trong mắt bọn họ lại thêm một phần e ngại cùng hoảng sợ, thậm chí toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Vì biến hóa quá mức khoa trương khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Ngay từ đầu họ nghĩ rằng vì Chu Tự nhân từ nên không thể nhìn người khác chịu đau đớn, sau đó...
Người kia bị hắn giết chết tại chỗ.
Không chút do dự cùng thương hại.
Hành động khó hiểu, cảnh tượng giả dối, làm họ cảm giác méo mó, hóa ra đây chính là sự nhân từ của người này?
Loại nhân từ này làm cho lòng người thấy sợ hãi.
Kim Đạo Minh thân là chủ nhà cũng không dám ngăn cản đối phương.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn.
1071 chữ