Người này căn bản không phải Đấu Giả thất phẩm.
Về phần thực lực thế nào, đã không nằm trong phạm vị hiểu biết của nàng.
Mấy người Kim Đạo Minh cũng kinh ngạc, làm sao hai Đấu Giả thất phẩm đấm đá một hồi lại bắt đầu áp sát thượng tam phẩm rồi?
Thượng Quan Độc Hành khó có thể tin được, thế mà trong tộc họ lại mời được một vị thanh niên thiên kiêu như vậy.
Là đệ tử của tông môn nào?
Long Bồng ngừng công kích, hắn e ngại ra mặt.
Không tại sao cả, chỉ vì Thánh Tử đã bắt đầu phát uy.
Một khi Thánh Tử giết người, như vậy rất nhiều người ở đây đều sẽ đối mặt với một sự tình đáng sợ.
Chu Tự một kích tách ra khỏi đối phương.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, đây không phải là lực lượng của Nguyên Linh tứ phẩm.
Mạnh đến mức không còn gì để nói.
Hắn cần vận dụng toàn lực, mà nhất định phải là sát chiêu.
Tiêu Diệp của Thiên Vương điện cảm nhận được lực lượng của Nguyên Linh tứ phẩm, cũng không áp chế nữa, lực lượng hội tụ trong tay hắn, lôi đình bừa bãi tàn phá bát phương, đánh về phía Chu Tự.
Thấy vậy, Chu Tự chỉ hơi động một chút, liền tới trước mặt Tiêu Diệp, sau đó trong tầm mắt của Tiêu Diệp, đánh một quyền vào ngực hắn.
Ầm!
Lực lượng mạnh mẽ trực tiếp làm sau lưng Tiêu Diệp cong lên.
Răng...rắc!
Tiếng xương cốt Tiêu Diệp vỡ vụn từ ngực bắt đầu kéo dài đến toàn thân.
Phốc!
Thân thể bị sức mạnh đánh nát, toàn bộ thân thể bắt đầu trào ra máu tươi.
Ầm!
Lúc này hắn vô lực bay ngược ra ngoài, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Không thể nói rõ sự sợ hãi đang lan tràn trong lòng Tiêu Diệp, mùi vị của tử vong truyền khắp ngực.
Hắn cảm giác mình chết chắc rồi.
Ở trước mặt Thánh Tử, hắn lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích như gà đất chó sành thế kia.
Giờ khắc này hắn mới nhớ tới lời đồn về Thánh Tử, vô địch thế gian, nghiền nát tất cả kẻ thù.
Đánh bại Tiêu Diệp xong, Chu Tự nhìn về phía Man tộc Phong Nam.
"Ngươi rất mạnh, mạnh hơn ta dự đoán rất nhiều"
Phong Nam nhìn Chu Tự nói. "Ngươi biết ta?"
Chu Tự hỏi.
Phong Nam lắc đầu, chợt lại nói:
"Ta muốn đánh với ngươi một trận, ta thắng ngươi sẽ biến thành một cỗ thi thể, ngươi thắng đại khái là ta sẽ chạy trốn"
"Ngươi thật tự tin"
Chu Tự cười nói.
Nhưng hắn phát hiện đối phương thật sự không biết hắn là ai, lại dám dũng cảm như thế, trắng trợn nói muốn giết hắn.
"Đương nhiên"
Phong Nam lấy ra một cánh cửa sau đó ném sang bên cạnh.
Trong nháy mắt một ngọn núi nhỏ xuất hiện trấn áp một bên.
Lúc ngọn núi này xuất hiện, Chu Tự nhăn mày lại.
Hắn có cảm giác Vĩnh Ám Chi Nhẫn đang rên rỉ, loại rên rỉ này khiến nó mất đi ánh sáng.
Nhắm vào Vĩnh Ám Chi Nhẫn sao? Chu Tự suy đoán.
Trước đây không lâu Lý Lạc Thư đã báo cho hắn, không nghĩ tới lại chờ hắn ở chỗ này.
Kinh nghiệm của đại ca thật lợi hại, lập tức liền đoán trúng trọng điểm, Chu Tự có chút bội phục.
"Ngươi đã yêu cầu như thế, ta sẽ không nương tay.
Chu Tự mỉm cười nói. "Vậy thì bắt đầu đi"
Phong Nam mỉm cười.
Oanh!
Hắn vừa dứt lời, gió bão nổi lên, tựa hồ có một bàn tay đang thao túng gió lốc đất trời, không nói đạo lý.
Mà loại lực lượng này bao trùm lấy Chu Tự, muốn xé nát hắn.
Hô!
Cuồng phong gào thét, tất cả mọi người xung quanh khó mà ngăn cản được, thậm chí không thể nhìn thẳng.
Thấy vậy, Uy Viễn không hề do dự, muốn động thủ.
Không chỉ có hắn, mấy vị khác cũng muốn ra tay ngăn cản.
Họ nhận ra, đó căn bản không phải sức mạnh của Nguyên Linh tứ phẩm, mà là của thượng tam phẩm.
Nếu đánh nhau ở chỗ này, sẽ mang đến sóng gió to lớn.
Đương nhiên, đây là ý nghĩ của Thượng Quan Độc Hành cùng Kim Đạo Minh.
Uy Viễn cùng Yêu Huyền lại nghĩ rất đơn giản, người này muốn giết Thánh Tử, loại chuyện này tuyệt không thể phát sinh trước mắt họ.
Nếu không thì....Không có người nào có thể chịu được cơn thịnh nộ của vị kia.
Tất cả mọi người đều đáng chết.
Thánh Tử có thể chết, nhưng không thể chết trước mắt họ.
Nhưng mà vừa mới muốn động thủ liền bị Chu Ngưng Nguyệt ngăn trở:
"Đừng động, tiếp tục xem"
"Nhưng mà..."
Uy Viễn có chút sợ sệt.
Chu Ngưng Nguyệt liếc mắt nhìn hắn không nói gì.
Uy Viễn cùng Yêu Huyền chỉ có thể dừng lại, thuận tiện ngăn cản Thượng Quan Độc Hành cùng Kim Đạo Minh.
Giờ khắc này, Thượng Quan Độc Hành xem như hiểu ra, hóa ra tiểu nữ hài này mới là chủ sự.
Rốt cuộc nàng là thần thánh phương nào?
Lúc này Chu Tự hít sâu một hơi, vận chuyển Khai Sơn Pháp, đánh tan lực lượng xung quanh đang muốn xé rách hắn.
Sau đó đạp gió mà đi, một bước vượt ngàn dặm.
Trong nháy mắt, hắn đi đến trước mặt Phong Nam, một cước đá ra.
Ầm!
Lực lượng cường đại nghiền nát lực lượng quyền hành của Phong Nam, nhưng mà loại lực lượng này biến mất lại xuất hiện, đối kháng với Chu Tự, rồi trực tiếp công kích.
Chu Tự thay đổi vị trí, quyền cước chi lực toàn lực oanh kích, Khai Sơn Pháp không ngừng vận chuyển.
Lực lượng song phương bộc phát, trong gió lốc như có lôi đình phun trào, Chu Tự càng đánh càng nhanh, phạm vi di động càng ngày càng nhỏ.
Lúc này lực lượng gió lốc lần nữa bộc phát, tác động đến bốn phía.
Cây cối vỡ vụn, đại địa sụp đổ, những người vây xem không ngừng lui lại.
Nếu không phải có mấy người Kim Đạo Minh phòng ngự, bọn họ đều sẽ nhận phải tổn thương không nhỏ.
Chu Tự ra tay càng ngày càng mạnh, phạm vi ảnh hưởng lại càng ngày càng nhỏ.
1132 chữ