Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 667: Thần Đầu Tiên




"Tiền bối, ta có một câu hỏi"

Chu Tự chân thành nói:

"Vì sao người khác có thể hái quả mang đi, còn ta hái thì không thể mang đi?"

"Người khác mà ngươi nói là ai?"

Trí Giả mỉm cười.

"Vị hôn thê của ta, Thu tỷ"

Chu Tự chỉ vào bên cạnh mình.

"Nàng là nữ, nam nữ khác biệt"

Trí Giả nói.

"Vì sao mang quả đi còn phải phân biệt nam nữ?"

"Có lẽ cây Trí Tuệ là một cây cái.

"Vậy tại sao nhị lão bản của ta cũng có thể mang ra ngoài?"

"Một mình hắn vào à?"

"Cùng vào với đại lão bản, đại lão bản là nữ"

"Nam nữ đều có, cây Trí Tuệ cũng không thể bất công"

"..."

Chu Tự có hơi khó tin.

"Ta lại lừa cái tên nhóc con nhà ngươi à?"

Trí Giả ra vẻ cao nhân.

Tu chân giới lớn vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cây Trí Tuệ trọng nữ khinh nam cũng không phải không có khả năng. Chu Tự chỉ có thể tin.

Dù sao hắn cũng không thua thiệt gì. Trí Giả còn tặng cho hắn một món quà khá được.

Thu Thiển không phải người trong cuộc cho nên không hiểu lời Trí Giả nói có thật không. Nhưng khách quan mà nói, hai người nói chuyện mà giống như đang hiên ngang nói hươu nói vượn.

"Được rồi, nói chuyện chính đi. Sao các ngươi lại tới đây?"

Trí Giả dò hỏi.

"Ta cũng tò mò, nơi này chẳng phải là phó bản của Thần Cố Lộng Huyền Hư sao? Vì sao tiền bối thân là Trí Giả cũng ở đây?"

Chu Tự hỏi ngược lại.

"Không có ai nói chuyện với ta, không ai hiểu ta, ta chán quá nên mới ngồi ở chỗ này, có gì không ổn à? Dù sao thế gian lớn vậy, chỗ nào ta cũng đi được"

Trí Giả nói rất tự tin.

Một lúc sau, Trí Giả lại cảm thấy tò mò:

"Ngươi biết cả Thần Cố Lộng Huyền Hư à?" "Sách trong tàng bảo có viết, nhưng mà ta có hỏi các vị thần khác. Cho dù là Thần Thái Dương, nữ thần Đại Địa, hay nữ thần Hắc Dạ, dường như đều không hiểu rõ lắm về vị thần minh có hơi kỳ quái này"

Chu Tự nói như thật.

Lần này Trí Giả càng thêm ngạc nhiên: "Ngươi còn biết Thần Thái Dương, nữ thần Đại Địa, nữ thần Hắc Dạ? Sao ngươi trò chuyện với họ được? Đồng ý với họ điều gì mới có được điều mình muốn biết?"

"Quyền hành của họ thức tỉnh ở một nơi nào đó. Sau đó ta tìm được họ. Ban đầu họ rất kiêu ngạo, đánh một trận là trung thực ngay.

Chu Tự vẫn trả lời như vậy.

Đánh một trận là trung thực...Trí Giả nhìn chằm chằm Chu Tự, buông chén trà trong tay xuống.

Vốn định uống trà, nhưng hắn sợ cuộc trò chuyện tiếp theo sẽ phun trà ra khỏi miệng mất. Hắn thích trò chuyện với người khác, nhưng dù có cô đơn tiếp cũng không muốn nói chuyện với Chu Tự.

"Theo như tình huống mà ngươi nói, chẳng lẽ trong một cánh cửa nào đó, gặp được cửa có sáu vị thần?"

Trí Giả hỏi.

Lần này tới phiên Chu Tự và Thu Thiển kinh ngạc.

Thấy vậy, tâm trạng của Trí Giả đột nhiên thấy không tệ.

"Có thể nói cụ thể chút không?"

Chu Tự hỏi.

"Không được, vì quá kỳ quái"

Trí Giả nhíu mày nói:

"Năm đó, ta nhìn thấy sáu nơi chôn cánh cửa cấm kỵ, nhưng cánh cửa đó biến mất lúc nào thì ta không biết.

Đi nơi nào ta cũng không biết. Ta nghi ngờ có liên quan tới nữ thần Trí Tuệ. Các ngươi có biết nữ thần Trí Tuệ không?"

"Tín ngưỡng của nữ thần Đại Địa đột nhiên xuất hiện, hội tụ quyền hành thành thần, chu du thiên hạ, thực lực siêu quần, cuối cùng không hiểu sao lại biết mất, không ai biết hành tung"

Chu Tự đáp lời.

Trí Giả rót cho mình một chén trà, cảm giác không có gì để nói.

Người này cũng biết nhiều quá ha?

"Ta cũng không tiện nhiều lời về chút chuyện xấu của thời đại Thần Minh, chúng ta vẫn nên nói về Thần Cổ Lộng Huyền Hư đi, vị này không đơn giản Trí Giả kéo câu chuyện về Thần Cố Lộng Huyền Hư, hỏi:

"Các ngươi biết lai lịch của hắn không?"

Chu Tự chậm chạp lắc đầu:

"Chỉ nghe nói hắn không bình thường lắm, khác với thần minh khác, khá giống với nữ thần Trí Tuệ"

"Đúng là hắn có điểm khác biệt"

Trí Giả khẽ gật đầu:

"Ta hành tẩu trong thiên hạ, thấy được chuyện người khác chưa từng thấy, trốn được mắt theo dõi của bất cứ kẻ nào. Cho nên trong thời đại Thần Minh, khả năng cũng biết kha khá về đồ mà Hắc Dạ biết. Có điều thứ ta biết thuộc quá khứ rồi, có đôi khi Hắc Dạ cũng có thể nhìn thấy tương lai. Điểm ấy thì ta không bằng nàng. Nhưng liên quan tới Thần Cố Lộng Huyền Hư, nhất định nàng biết ít hơn ta. Đầu tiên các ngươi phải biết một việc, Thần Cố Lộng Huyền Hư có lẽ là người đầu tiên trở thành thần trên thế giới này. Đổi một cách nói đơn giản hơn, hắn là vị thần đầu tiên có được quyền hành, còn xa xưa hơn so với thời đại Thần Minh"

"Vì sao tiền bối biết được?"

Thu Thiển hỏi.

"Vì ta còn sống lâu hơn cả hắn"

Trí Giả tiện miệng trả lời.

Ngài đúng là già rồi, Chu Tự thầm mắng mỏ một câu trong lòng, rồi nói:

"Vậy mục đích của Thần Cố Lộng Huyền Hư là gì?" "Không biết, ít nhất thì hắn không có dã tâm, cũng không muốn thành lập tín ngưỡng. Thích làm vài việc khiến cho người ta nghĩ không ra. Có lẽ là cố ý, cũng có thể là vô tình. Nói hắn có mục đích, có khả năng hắn chẳng có mục đích gì cả, cùng lắm thì là nhàm chán thôi. Nhưng mà có vài việc có thể xác định, hắn sợ nữ thần Trí Tuệ, là kiểu tránh không kịp ấy. Hẳn đã phát hiện điều gì"

Trí Giả vừa châm trà cho Chu Tự vừa nói.

1167 chữ