Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 666: Trí Giả




Cuối cùng nàng cũng đành giở quyển sách ra, chỉ là rất nhanh nàng đặt tất cả sách qua một bên, đắc ý nói:

"Nguyệt tỷ, mấy thứ này ta đều học qua cả rồi"

Ầm!

Thêm một chồng sách đặt trước mặt Tô Thị.

"Chu Tước tỷ, ngươi chọn ra những gì có ý nghĩa để dạy, tốt nhất không cần làm gì cũng có thể dùng"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Vậy dạy chút Hoả Thuật Pháp, chỉ cần có tay thì có thể học được"

Chu Tước mặt không biểu cảm nói.

Tô Thị:

Học không được có phải sẽ bị chặt tay không?

Lúc này Chu Tự rơi xuống một chỗ trên con đường nhỏ.

Xung quanh có hoa cỏ cây, còn có hồ.

Bầu trời sáng tỏ, giống như đang giữa trưa.

"Lợi hại, Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần này cũng tài thật, vậy mà đã mở phó bản"

Quan sát bốn phía, Chu Tự cảm thán.

May mà không có ai, không thì người không có kiến thức như hắn sẽ rất ngượng ngùng.

Soạt!

Lúc này, một vệt sáng rơi xuống ngay cạnh hắn.

Ánh sáng tản ra, một bóng hình cả người mặc quần áo màu đen xuất hiện trước mặt hắn.

"Thu tỷ? Sao ngươi lại mặc như vậy?"Sau khi nhìn rõ, Chu Tự kinh ngạc nói.

"Ta đeo mạng che mặt, ngươi vẫn nhận ra sao?"

Thấy Chu Tự không sao, Thu Thiển thở phào nhẹ nhõm hỏi.

Thu Thiển tóc dài bay phấp phới, người mặc váy đen, có vải đen che mặt.

Loại cải trang này thường dùng trong lúc ra tay.

Chu Tự đưa tay gỡ mạng che mặt của Thu tỷ xuống rồi nói:

"Nhìn đôi mắt là nhận ra được"

Nghe vậy, mặt Thu Thiển lộ vẻ suy tư, thấp giọng tự nói:

"Vậy thì càng nghiêm trọng rồi"

Mạng che mặt được gỡ xuống, nàng cũng không để ý, ở bên cạnh Chu Tự, không cần thiết phải đeo.

"Cái gì càng nghiêm trọng?"

Chu Tự tò mò hỏi.

"Biết rõ rồi mà còn cố phạm thêm tội"

Thu Thiền đáp.

Chu Tự mặt kinh ngạc.

Không hiểu Thu tỷ đang nói gì.

"Đây là nơi nào?"

Thu Thiển cũng không nghĩ nhiều, mà nhìn quanh bốn phía.

Lúc này con đường nhỏ dưới chân bọn họ vẫn kéo dài ra phía trước, không biết dẫn đến nơi nào.

"Không biết, ta chỉ biết đây là do Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần tạo ra thôi"

Nói xong Chu Tự định đi về phía trước.

Sau đó bị Thu Thiển kéo lại:

"Đợi chút đã, ta thông báo Nguyệt tỷ rồi, xem bọn họ có vào được không"

Chu Tự gật đầu, sau đó nhìn bộ quần áo của Thu tỷ nói:

"Ta mới vào có chốc lát, Thu tỷ đã theo vào, thay quần áo nhanh đến vậy à?"

"Vậy ngươi muốn ta mặc bộ váy ngủ mỏng vào đây?"

Thu Thiển thử hỏi, chợt nói:

"Bộ quần áo này là một loại pháp bảo, thế ta cởi ra vậy?"

Nghe xong, Chu Tự lập tức nắm lấy bờ vai của Thu Thiển nói:

"Đừng, không được cởi"

Dù bộ váy ngủ đó không lộ, nhưng dễ bị lộ.

Nhất là rộng rãi mượt mà khiến người khác cảm thấy vừa kéo một chút sẽ rơi.

Chính là không đưa tay vào được, hừ, nghĩ sai hướng rồi.

Thấy Chu Tự căng thẳng, Thu Thiển lộ ra bộ mặt cười xấu xa.

Nàng đương nhiên không thể mặc váy ngủ ra ngoài.

Dù không bị lộ, nhưng khiến Chu Tự nhớ thương lo lắng thì không được.

Sau đó nàng cười ha hả nói:

"Ngươi không muốn, không thích, ta đều không làm"

Nàng ngừng lại giây lát rồi ghé sát vào tai Chu Tự nhỏ giọng nói thêm:

"Ta là tư hữu của ngươi"

Nghe vậy, Chu Tự ôm lấy Thu Thiển, sau đó lại nhìn bốn phía, sợ Nguyệt tỷ nhảy ra.

Chờ một hồi, phát hiện không có ai đến, hắn liền kéo Thu Thiển đi về phía trước:

"Nguyệt tỷ chắc không vào được rồi, chúng ta đi xem thử tình trạng xung quanh trước đã"

Công lực ngàn năm vẫn chưa đầy, hắn cũng không dám chủ quan.

Thu Thiển đi trước Chu Tự, nhìn quanh bốn phía, không thấy có bất kì mối nguy hiểm nào. Cũng không biết đây là nơi gì.

Hai người đi một đoạn, tới bãi cỏ, giữa bãi cỏ có một cây đại thụ, dưới cây có một ông lão đang uống trà.

Lúc hắn ung dung nhìn qua, thì phun thẳng một ngụm hồng trà trong miệng ra ngoài.

Chu Tự nhìn thấy bóng người quen thuộc kia thì cũng vô cùng kinh ngạc.

Đây chẳng phải là...Trí Giả sao?

Đúng là đã lâu không gặp.

Còn cả cây Trí Tuệ kia.

Thu Thiển cũng thấy kinh ngạc, có điều nàng phát hiện trước khi nhìn thấy bãi cỏ của Trí Giả thì không có con đường nhỏ này.

Không đợi nàng nghĩ nhiều, Chu Tự bèn kéo nàng về phía Trí Giả.

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Chu Tự, Thu Thiển bỗng không biết nói gì.

Mới vào tu chân giới mà chẳng có lòng kính sợ gì cả.

Vị Trí Giả này cũng không phải người bình thường.

"Tiền bối, mặc dù đường giang hồ xa, nhưng cuối cùng chúng ta lại gặp mặt.

Đứng dưới tàng cây, Chu Tự chắp tay, khách sáo nói:

"Bái kiến tiền bối"

Thu Thiển cúi đầu chào hỏi.

Trí Giả vốn còn đang thảnh thơi uống trà, bỗng nhìn chằm chằm Chu Tự, không nói một lời.

Ngày tháng bất lợi, còn gặp tên trẻ con miệng còn hôi sữa này.

"Tiền bối?"

Chu Tự lại gọi lần nữa.

Lúc này, Trí Giả mới từ tốn lên tiếng:

"Ngồi đi"

Chu Tự dẫn Thu Thiển ngồi xuống, tiện giới thiệu một chút về vị hôn thê của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cây Trí Tuệ.

"Tiền bối, có phải chúng ta nên đi theo quá trình không?"

Nghe vậy, lông mày của Trí Giả cau lại, suýt thì không ngồi vững.

Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại như thường, thuận tiện nói:

"Quá trình lần này khác, không có phân đoạn hái quả Thu Thiển ngồi bên cạnh muốn cười, mặc dù không biết vì sao, nhưng nhất định Chu Tự có thể hái xuống một đống quả.

1100 chữ