"Còn chuyện gì nữa không? Ta nói cũng khá nhiều rồi, chắc các ngươi cũng đã rõ"
Trí Giả hỏi.
"Nhưng ta không cảm thấy là mình đã biết được gì cả. À đúng rồi, chuyện thiết luật"
Chu Tự nói một cách nghiêm túc:
"Vì sao thiết luật lại trở nên yếu hơn?"
Trí Giả lại im lặng.
Sở dĩ hắn không chú ý tới bên ngoài cũng vì chuyện này. Thiết luật chư thần không hiện đang trở nên yếu đi.
Theo lý mà nói thì phải là người kia trở nên yếu đi.
Nhưng trên thực tế thì người đó không thể nào yếu đi được.
Thiết luật cũng không phải do đối phương cố ý làm suy yếu, đúng là do nó không thể nào chống đỡ được nữa mới hao mòn.
Thật ra Trí Giả cũng đang lo lắng một tình huống khác xảy ra.
"Sau này rồi ngươi sẽ biết"
Trí Giả tỏ vẻ cao thâm khó lường mà nói.
Chu Tự nghe vậy thì cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, hắn dẫn Thu tỷ đi ra khỏi đây.
"Các ngươi đi đâu vậy?"
Trí Giả hỏi.
"Đi về."
Chu Tự cảm thấy có chút khó hiểu.
Bây giờ không đi về, chẳng lẽ ở lại uống trà tiếp à?
"Ta đây chỉ dẫn đạo mà thôi, ngươi còn chưa vào được phó bản đã muốn về rồi à?"
Trí Giả nói với vẻ mặt kinh ngạc.
Chu Tự:
"..."
Thu Thiển:
Khụ!
Hóa ra nãy giờ vẫn chỉ đứng ở cổng phó bản ?
"Đúng rồi, ta đột nhiên nhớ ra mình còn muốn hỏi phải đi đâu mới tìm được Hoang Cổ Kinh Thế Thư?"
Chu Tự đột nhiên nhớ ra.
"Ngươi đọc hết một quyển rồi à?"
Trí Giả thắc mắc.
"Ừ, ta đã đọc xong quyển Nhân Hoàng, bây giờ ta muốn đọc quyển Sơn Hải và quyển Thượng Thương"
Chu Tự gật đầu rồi đáp lời.
"Ngươi."
Trí Giả nhìn chằm chằm Chu Tự một chút rồi nói:"Tốc độ tấn thăng của ngươi không giống bình thường, đừng nói với ta là ngươi đọc hiểu Hoang Cổ Kinh Thế Thư nhé?"
Mặc dù Trí Giả cảm thấy không thể như thế được, nhưng đúng là Chu Tự có chút không giống người bình thường, cho dù thiên phú có tốt cũng không thể tốt đến mức này được.
"Có lẽ không phải"
Chu Tự lắc đầu.
"Quyển Sơn Hải bị dấu đi rồi, quyển Thượng Thương cũng đã bị mang đi, ta cũng không biết hiện tại chúng đang ở đâu. Nhưng thần minh có dấu hiệu trở về, có lẽ không bao lâu nữa hai quyển sách này sẽ xuất hiện thôi"
Trí Giả nhẹ nhàng nói.
Lúc này, một con đường nhỏ kéo dài về phía sau. Giống như là dẫn đến một nơi hoàn toàn mới.
"Bên trong phó bản này là những gì?"
Chu Tự hỏi.
Thu Thiển cảm nhận một chút nhưng cũng không phát hiện ra gì.
"Đi vào xem thử là biết ấy mà, chuẩn bị tinh thần cho tốt"
Trí Giả cười nói.
Chào tạm biệt rồi Chu Tự nắm tay Thu Thiển đi về hướng phó bản.
Trí Giả nhìn bọn họ rời đi mà có chút cảm khái. Cuối cùng cũng có thể uống trà một cách thoải mái rồi.
Tiện thể bảo vệ mấy quả trên cây, sau này không thể làm như thế nữa.
Chu Tự và Thu Thiển đi ra khỏi thảm cỏ, tới một nơi phủ đầy tuyết. Bọn hắn nhìn đất tuyết mênh mông vô bờ trước mặt mà hơi kinh ngạc.
Vù!
Từng con gió thổi qua để bọn hắn cảm nhận được sự rét lạnh.
Gào!
Đột nhiên có một đám Bạch Mao Tuyết Lang để mắt tới hai người họ.
"Tất cả đều là Đấu Giả thất phẩm Thu Thiển quan sát rồi nói.
"Phó bản đánh quái điển hình.
Chu Tự trả lời.
Chuyện giết quái này thì hắn rành.
Chu Tự bước nhanh lên trước rồi đánh thẳng một quyền vào đầu Tuyết Lang.
Rắc!
Tuyết Lang vỡ vụn tan nát.
Khi Chu Tự dùng chân đá một con Tuyết Lang khác thì lại nghe được một tiếng phịch!
Không đá nát nó.
Trong lúc nhất thời Chu Tự cảm thấy đối phương mạnh hơn rất nhiều. Thực lực ngang ngửa hắn.
"..."
Xảy ra chuyện gì vậy?
Gào!
Tất cả Tuyết Lang chung quanh gào lên giận dữ rồi bắt đầu tấn công Chu Tự.
Rầm!
Khoảng thời gian sau đó, Tuyết Lang gục xuống rồi vực dậy, vực dậy rồi lại gục xuống.
Cuối cùng đã có thể đá bay Chu Tự ra ngoài.
"Những con Tuyết Lang này không được bình thường cho lắm, dường như thực lực của bọn nó tăng lên một cách đột ngột"
Thu Thiển đi tới trước mặt Chu Tự rồi cất tiếng nhắc nhở.
Chu Tự thấy những con Tuyết Lang này đuổi tới thì kéo theo Thu Thiển chạy trốn.
Đánh không lại, đánh không lại.
Nhưng hai người vừa chạy được mấy bước thì cảm giác như có gì đó kéo mình đi.
Vụt!
Hai người ngã xuống đất.
Chu Tự ôm lấy Thu Thiển để nàng ngã lên người mình.
Trong lúc nhất thời bọn hắn phát hiện mình đã rời khỏi phó bản, bây giờ đang ở trong phòng.
Thu Thiển ngồi dậy, nàng thấy mình đang nằm trên người Chu Tự thì có chút xấu hổ mà quay mặt đi.
Sau khi quay mặt đi thì mới thấy ở bên cạnh có ba người đang theo dõi hai người.
Khiến nàng sợ hãi mà bật dậy.
Chu Tự cũng đã ngồi dậy, hắn nhìn ba người Nguyệt tỷ mà cảm thấy có hơi xấu hổ.
Hai người ôm nhau lăn lộn trên mặt đất bị nhìn thấy, Chu Tự luôn cảm thấy những người này sẽ tự mình tưởng tượng ra những câu chuyện không đâu.
"Nguyệt tỷ.
Chu Tự cảm thấy mình nên giải thích một chút thì hơn.
"Ừ, ta biết.
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu.
Ngươi biết gì cơ chứ? Chu Tự nói thầm trong lòng.
1141 chữ