Khi hắn nhìn thấy Chu Ngưng Nguyệt đang cầm quyển Bảo Tàng Thư kia trong tay thì mới khôi phục lại tinh thần:
"Sách này có phó bản, hình như chúng ta vừa thất bại trong phó bản đó rồi"
"Nói cụ thể hơn xem Chu Ngưng Nguyệt nói.
Sau đó Chu Tự ngồi xuống cạnh bàn rồi kể lại những chuyện mình gặp phải một lần.
Thu Thiển không thay quần áo, nàng ngồi bên cạnh Chu Tự.
"Gặp được Trí Giả mà không hái được quả Trí Tuệ à?"
Điều Chu Ngưng Nguyệt chú ý nhất là chuyện này.
"Không"
Chu Tự lắc đầu.
"Cũng có nghĩa thử thách mà trong sách nói chính là phó bản thông quan này ư? Sau khi thông quan sẽ có gì?"
Tô Thi hỏi với vẻ mặt tò mò.
"Có lẽ sẽ có câu chúc mừng bạn đã thông quan thành công"
Chu Tự nói.
Tô Thi nghi ngờ, chẳng phải câu này chẳng có chút tác dụng nào hay sao?
Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ một lát cũng chẳng nghiên cứu ra được gì.
Sau đó nàng ôm lấy sách, kéo theo Tô Thi đi ra ngoài mà vừa đi vừa nói: "Ta sẽ đem sách về nghiên cứu, các ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi. Chu Tước xác định Chu Tự và Thu Thiển không sao thì cũng đi theo.
Rất nhanh sau đó trong phòng chỉ còn lại Chu Tự và Thu Thiển, hai người nhìn đồng hồ, đã bốn giờ hơn.
Chu Tự kiểm tra xem bên ngoài còn động tĩnh gì không thì mới đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Thu tỷ.
Cùng lúc đó, bộ váy màu đen thuộc về Thu Thiển cũng bắt đầu rút đi.
Khôi phục thành váy ngủ bình thường.
"Thu tỷ, hai người yêu nhau mà xa nhau chắc chắn sẽ nhung nhớ không nguôi. Cho nên trước khi xa nhau phải hòa thuận một chút. Sau đó còn có một số việc có thể khiến cho hai người cảm thấy vui vẻ, để ta dạy cho ngươi. Sau này chúng ta cũng sẽ dùng tới nó"
Chu Tự nói rồi ôm chầm lấy Thu Thiển, một lát sau, tay hắn bắt đầu di chuyển lung tung.
Thu Thiển hít sâu một hơi, cũng không nói gì.
Sáu giờ hơn.
Chu Tự đi ra khỏi phòng, hắn cảm thấy cổ họng mình có hơi khô, Thu tỷ nói là đi làm đồ ăn sáng rồi.
Tối qua lúc ra tay, cơ thể của Thu tỷ cứng đờ ra, hắn cũng không dám làm bậy.
Lần sau sẽ mang theo rượu.
Dù sao biện pháp giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn.
Chu Tự đi tới viện tử thì thấy một đám người đang ngồi trước bàn đá, như là đang thảo luận chuyện gì đó.
Nguyệt tỷ ăn một loại trái cây màu trắng to bằng quả táo, nàng nhìn sách mà suy tư.
"Nguyệt tỷ, đây chẳng phải là quả Trí Tuệ sao?"
Chu Tự thốt lên với vẻ kinh ngạc.
"Đúng thế, ta đi vào hái được một quả"
Chu Ngưng Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn Chu Tự mà nói.
"Không phải là không đợc hái sao?"
Chu Tự hỏi với vẻ thắc mắc.
Mình bị phân biệt đối xử à?
"Cha ta có thể diện đó" Chu Ngưng Chu Tự:
"..."
Nguyệt nói với vẻ đương nhiên.
Lúc này, đột nhiên Minh Nam Sở cất tiếng hỏi:
"Tổng kết lại là những con quái thú kia cũng tấn công như bình thường mà thôi. Nhưng chúng có một cơ chế đặc biệt, chúng ta có bao nhiêu lực lượng thì bọn chúng cũng có bấy nhiêu. Dựa vào tình hình trước mắt thì một lần chỉ có thể đi vào tối đa bảy người, lực lượng của đối phương sẽ căn cứ vào người có tu vi mạnh nhất trong bảy người. Hơn nữa đối phương phục sinh liên tục, có thể là cần phải chết cùng một lúc, hoặc là chết cách xa nhau.
Nếu không chúng có thể phục sinh những đồng loại khác.
"Cũng có lý."
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu.
"Các ngươi vẫn đang nghiên cứu chuyện này à?"
Chu Tự thấy vậy thì có chút bất ngờ.
"Trừ ta ra, ta không vào đó được"
Chu Tước mở miệng nói.
Nàng vẫn còn đang dạy Tô Thi thuật pháp chỉ cần có tay là có thể học được.
Xoẹt!
Đột nhiên một luồng khí cực nóng xuất hiện, Tô Thi vỗ một chưởng về phía chân trời.
Một hỏa chưởng cứ thế xé gió mà đi.
Uy lực kinh người.
"Học xong rồi!"
Tô Thị vui mừng mà nhảy dựng lên.
Chu Tự thấy vậy thì có chút hâm mộ, đặc hiệu này không tệ.
Có thể làm đặc hiệu của Như Lai Thần Chưởng hoặc là Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Chu Tước nhìn thoáng qua Tô Thị mà không nói gì.
Tất cả những gì Chu Tước dạy thì Tô Thi đều học rất nhanh, nhưng mấy ngày nữa bảo nàng sử dụng mấy thuật pháp đó để đánh yêu thú thì Tô Thi lại không sử dụng được.
Tô Thi biết dùng không?
Biết! Nhưng không thể nào sử dụng vào lúc quan trọng được.
"Trả sách lại cho ngươi này, khi nào ngươi rảnh thì dẫn người đi công lược phó bản đi"
Chu Ngưng Nguyệt ném quyển sách kia lại cho Chu Tự.
Chu Tự nhìn chằm chằm nhị lão bản, lần sau hắn sẽ dẫn nhị lão bản vào đó.
Còn bản thân hắn có lẽ chỉ có thể đi cho đủ quân số.
Nếu nhị lão bản tổng kết đúng thì khi Chu Tự ra tay, mức độ nguy hiểm cũng sẽ tăng theo.
Sau giờ cơm.
"Ta đưa các ngươi về trước, sau đó đưa tiểu Nguyệt và Thu Thiển về Ma Môn" Chu Tước nói với mấy người Chu Tụ.
Sau khi chào tạm biệt mấy người Tần Văn Thành thì Chu Tước phất tay lên, tất cả mọi người xuất hiện bên ngoài Thanh Thành.
"Được rồi, chúng ta về thôi.
Chu Tước nói với Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt.
Chu Tự vừa định chào tạm biệt với Thu tỷ thì ba người đã biết mất ngay tại chỗ.
"Kỹ năng này khá là ngầu đấy, cũng không biết bao giờ mình mới học được"
Hắn có chút mong chờ.
Chu Tự lấy lại tinh thần thì tò mò mà hỏi.
"Hôm nay là chủ nhật đúng không?"
"Ừ"
Minh Nam Sở gật đầu.
"Vậy có phải là ngày mai chúng ta có thể đi làm rồi không?"
Chu Tự lại hỏi tiếp.
"Có thể, ta đi hủy đơn xin nghỉ phép của các ngươi đi là được" Âm Túc nói.
1082 chữ