Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 677: Oán Phụ




Ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay thì trên bầu trời có một trận cuồng phong quét ngang qua. Hắn đi ngang qua phong bạo đã khiến phong bạo tiêu tán, lại còn thuận tiện dùng đỉnh đầu Từ Thế làm điểm tựa mà đạp không để đi.

Tình huống bất ngờ xảy ra khiến Từ Thế vô cùng phẩn nộ, đối phương không chỉ đang phá hỏng chuyện tốt của hắn mà còn dám lao vùn vụt trên đỉnh đầu của hắn.

“Làm càn"

Từ Thế không nói hai lời, uy thế tam phẩm bộc phát, hắn muốn đuổi kịp trận gió kia rồi đánh nó rơi xuống đất. Nhưng mà Ma Kiếm Không Minh đang sững sờ đã kịp thời đưa tay ngăn cản Từ Thế:

“Tiền bối hãy nguôi giận.

"Ha?"

Từ Thế trừng mắt nhìn Ma Kiếm Không Minh, hắn cảm thấy rất không vui. Ma Kiếm Không Minh thấy tiền bối còn định trực tiếp đuổi theo thì vội vàng nói:

“Tiền bối nghe ta nói, người này không thể chọc vào được.

“Nực cười"

Từ Thế cười lạnh:

“Làm gì có ai mà Từ Thế không thể đụng vào được chứ?"

Ma Kiếm Không Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn hạ giọng xuống mà nói nhỏ:

"Nếu như vãn bối cảm nhận không nhầm thì có lẽ người kia là...Thánh Tử Từ Thế nghe tới hai chữ Thánh Tử thì có chút sững sờ, nhưng sau đó vẻ mặt đã khôi phục lại nét lạnh lùng, hắn dùng giọng điệu tiền bối mà nói:

"Thánh Tử thì sao chứ? Bản tọa là người làm sai chắc? Tại sao không thể tìm hắn tranh cãi?"

"Tiền bối nói đúng"

Ma Kiếm Không Minh gật đầu nhưng cố tình tỏ vẻ khó khăn mà nói:

"Nhưng bây giờ bảo vật sắp xuất hiện, nếu đi tìm Thánh Tử cãi vã thì chắc chắn sẽ bỏ lỡ bảo vật. Đây là trọng bảo mà chúng ta đã theo dõi từ rất lâu. Không đáng để đánh đổi như thế. Chẳng bằng chúng ta cứ lấy bảo vật trước đã, nếu sau này gặp lại Thánh Tử thì lại tranh luận chuyện này sau"

"Cũng được.

Từ Thế nhìn Ma Kiếm Không Minh mà nói:

"Vậy cứ xử lý theo những gì ngươi nói, sau này lại tìm Thánh Tử tranh luận sau"

"Tiền bối anh minh"

Ma Kiếm Không Minh âm thầm thở phào một hơi.

Hắn sợ chết.

Người khác không biết sự khủng bố của Thánh Tử nhưng hắn thì biết rất rõ. Bây giờ trong Ma Môn còn một số người không phục, trong địa giới Ma Tu thì số người không phục ngày càng nhiều. Nhưng đó là vì Thánh Tử không muốn để ý tới bọn hắn.

Nếu có một ngày nào đó Thánh Tử đứng giữa bầu trời thì thiên kiêu Ma Môn, tân cường Ma Tu gì đó cũng chỉ là con kiến cộng cỏ mà thôi.

Hắn phải ủng hộ Thánh Tử đầu tiên.

Cuối cùng cũng có một ngày, Thánh Tử Ma Đạo hiển lộ vô định pháp, vấn đỉnh tu chân giới.

Từ Thế cũng đang vô cùng hoảng sợ, vừa rồi suýt chút nữa hắn đã đi tìm đường chết.

Hắn đã từng nghe Uy Viễn nói về Thánh Tử Ma Đạo.

Uy Viễn nói, uy thế của Thánh Tử khiến người ta vô cùng hoảng sợ, gặp Thánh Tử chẳng khác nào như gặp môn chủ.

Chỉ là Thánh Tử đang đi đâu vậy nhỉ?

Buổi chiều, Chu Ngưng Nguyệt thở phào một hơi, nàng đứng dậy vỗ tay mà nói:

"Cuối cùng cũng phá giải được rồi, lần sau sẽ tìm gì đó mạnh hơn"

Sau đó Chu Ngưng Nguyệt quay lại viện tử, nàng nhìn thấy Thu Thiển vẫn đang quét dọn làm vệ sinh.

"Nhà ngươi to quá đó, vẫn là nhà ta tốt hơn, chỉ có ba phòng ngủ và một phòng khách Chu Ngưng Nguyệt nhìn chung quanh một chút rồi nói.

"Rõ ràng là nhà ngươi lớn hơn nhà ta, ba phòng ngủ một phòng khách kia là nhà của Chu Tự Thu Thiển trả lời lại.

Chu Ngưng Nguyệt cầm lấy một quả táo xanh lên ăn mà nói:

"Dù ta ít khi ở đó nhưng đó cũng là nhà của ta"

Thu Thiển không muốn tranh luận với Chu Ngưng Nguyệt, nàng tiếp tục quét dọn nhà cửa.

"Chu Tự vẫn chưa trả lời ngươi à?"

Chu Ngưng Nguyệt ngồi bên cạnh ăn những thứ mà Thu Thiển chuẩn bị.

"Ta không xem, hắn thích làm gì thì làm"

Thu Thiển quay đầu lại nói.

"Đáng lẽ ra ngươi phải thẳng thắn một chút, thích thì cứ nói thẳng ra. Như thế thì phim truyền hình chỉ cần ba tập là kết thúc, mọi người đều xem rất vui vẻ.

Chu Ngưng Nguyệt cầm lấy trái cây ăn mà tiếp tục nói:

"Lần này ta đi tìm mấy người Chu Tước tỷ xin một ít rượu, sau đó ngươi cứ chuốc say Chu Tự. Người say hay nói lời thật lòng, ngươi hỏi xem hắn có thích ngươi hay không. À, cũng có thể hỏi chuyện năm trăm tệ hôm trước một chút. Sau đó các ngươi có thể thế này...rồi thế này...Sáng tỉnh dậy thì nói là uống rượu làm loạn, nước chảy thành sông"

Thu Thiển:

"..."

"Ngươi cứ tiếp tục quét dọn đi, ta đi tìm Chu Tước tỷ trước đây"

Chu Ngưng Nguyệt ôm lấy đĩa trái cây rồi định rời khỏi đây.

Thu Thiển ừ một tiếng, nàng vốn định tiếp tục quét dọn nhưng đột nhiên lại nhớ ra:

"Nguyệt tỷ, ngươi có biết đường không đó?"

Chu Ngưng Nguyệt đi thẳng ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà trả lời:

"Ta cũng đâu phải tiểu hài tử mà lại không biết đường"

Sau đó...

Chiều tối.

Bên phía Chu Tước đang cảm thấy vô cùng nghi ngờ.

Nàng đợi từ chiều tới chạng vạng tối cũng không thấy Chu Ngưng Nguyệt đâu cả.

Một thiếu nữ tóc trắng bên cạnh lên tiếng hỏi:

"Đừng nói tiểu Nguyệt lạc đường rồi nhé?"

Lúc này mọi người mới như bừng tĩnh, bọn họ lại quên mất chuyện này.

Mặt trời khuất sau núi.

Chu Tự cũng dừng lại, hắn nhìn sơn phong bốn phía mà ngẫm nghĩ.

"Dựa theo những gì Nguyệt tỷ nói thì có lẽ chỉ ở xung quanh đây thôi. Nhưng vì sao ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì mang tiêu chí đánh dấu vậy? Đại thụ ở đâu? Là do ta đi nhầm hay do Nguyệt tỷ chỉ sai đường rồi? Đột nhiên cảm thấy Tiên Nhân Chỉ Lộ rất quan trọng, đáng lẽ ra lần trước mình phải mua thêm mấy cái Chu Tự đạp không mà đi, hắn mở điện thoại lên xem, đã hơn bảy giờ tối rồi.

Trời tối có hơi nhanh.

1090 chữ