Cũng như con trai của nàng khi còn bé, ngày nào cũng ngồi học, học đến nỗi mà lòng dạ nàng lo lắng xoắn hết cả lên, Liễu Nam Tư không hiểu con trai bị thứ gì ảnh hưởng nữa.
Trong đầu chỉ nghĩ tới việc học, lỡ đâu học quá sức phát điên thì con trai nàng sẽ sụp đổ mất.
Cho nên Liễu Nam Tư mua cho Chu Tự máy chơi game để hắn nghỉ ngơi nhiều một chút. Chỉ là hiệu quả không khả quan cho lắm.
Nghĩ kỹ lại, Liễu Nam Tư cũng không biết rằng con trai mình có đúng là không khiến cha mẹ lo lắng hay không nữa.
"Lúc trước còn nghĩ rằng hắn chỉ nghiêm túc học tập một khoảng thời gian, không ngờ rằng."
Liễu Nam Tư lắc đầu, bây giờ Lý Lạc Thư cũng cho nàng một cảm giác tương tự.
"Không biết lão Lý gia làm cách nào mà có thể kiên trì bao nhiêu năm qua, so với việc một đứa trẻ nghịch ngợm trở thành một con mọt sách chỉ biết học thì chuyện một đứa trẻ ưu tú trở thành một đầu bếp không đứng đắn lại càng khó chịu hơn"
Liễu Nam Tư trở về tiệm cơm thì thấy trượng phu vẫn đang thái thịt:
"Đồ đệ của ngươi ra ngoài luyện kiếm rồi"
"Hắn có nói với ta, nhưng ta không muốn nhắc đến hắn Chu Nhiên nói mà mặt không hề có chút thay đổi. Đây là lần đầu tiên hắn bị tra tấn thành ra như thế này. Ngày nào cũng xào rau, nhưng Lý Lạc Thư cứ xào một lần là Chu Nhiên lại muốn bộp cho hắn một cái.
Có đôi khi Chu Nhiên còn muốn ném Lý Lạc Thư về lại Quan Hà Phong. Nhưng hắn lại sợ mất mặt.
"Đúng rồi, hôm nay ta nhìn thấy con trai bay vụt qua bầu trời, không biết là muốn đi đâu nữa" Liễu Nam Tư lại nói.
Chu Nhiên trả lời một cách bình tĩnh:
"Con trai lớn rồi không quản lý được nữa đâu, để nó muốn làm gì thì làm đi"
"Tối nay có muốn tìm mấy người tới uống rượu không?"
Sau khi Liễu Nam Tư cất đồ xong thì xoa tay cười hì hì nói:
"Uống nhiều một chút, ngươi cứ tiếp tục nhắc tới con trai với bọn hắn, ta phát hiện ngươi càng nhắc càng lợi hại, dường như con trai đều theo kịp mấy lời khoác lác của ngươi. Ngươi không khoe thì ta còn không biết hắn có thể đánh có thể bay đấy.
Chu Nhiên không để ý tới lời Liễu Nam Tư nói, hắn nhìn về phía ngoài mà kể:
"Lão Trương đối diện sắp mất rồi, ba đứa con nhà hắn sáng nhau còn đánh nhau vì tài sản, nhưng không có một ai nhắc tới chuyện nuôi mẹ ruột "Cuộc sống sau này của Trương thẩm thật đáng lo, lẻ loi trơ trọi thì thôi đi, ba đứa con trai chẳng có đứa nào hiếu thảo, ai cũng nhìn chằm chằm chút tài sản của bọn hắn. Cũng may là nàng không có bệnh, nếu như đổ bệnh thì nên làm gì bây giờ?"
Liễu Nam Tư cũng thở dài rồi mới nói tiếp:
"Chiều nay ta sẽ qua thăm nàng, cho nàng thêm mấy trăm để phòng thân. Sau này lão Trương đi rồi nàng cũng không đến nỗi không có tiền trong người. Lúc chúng ta vừa chuyển tới đây thì bọn hắn cũng giúp đỡ chúng ta khá nhiều. Chớp mắt đã mười năm trôi qua rồi"
"Ừ."
Chu Nhiên gật đầu.
Địa giới Ma Tu.
Thu Thiển nhìn mặt trời chói lọi bên ngoài, nàng xắn tay áo lên chuẩn bị quét dọn vệ sinh.
Chỉ là lúc bắt tay vào dọn, nàng nhìn điện thoại rồi nhíu mày mà nói.
"Cả một đêm rồi cũng không biết đường trả lời tin nhắn, để ta đợi cả đêm "Nguyệt tỷ"
Thu Thiển kêu một tiếng.
Nhưng không nghe thấy Chu Ngưng Nguyệt trả lời, nàng đi vào phòng của Nguyệt tỷ định kéo người ra ngoài.
"Dậy rồi đây, ta dậy rồi"
Chu Ngưng Nguyệt ngáp một cái rồi nói:
"Chuẩn bị ăn sáng rồi à?"
"Không phải, chuẩn bị dọn dẹp làm vệ sinh Thu Thiển trả lời.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm Thu Thiển một chút rồi bò lại vào phòng.
Nhưng chưa bò được hai bước đã bị Thu Thiển kéo lại, nàng nói:
"Ta định trở về sẽ làm cho Chu Tự một bữa thật ngon, nhưng thuốc của ta đã hết rồi"
"Hắn lại chọc ngươi chuyện gì rồi?"
Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên đất mà hỏi.
"Tối qua ta gửi cho hắn một tin nhắn khá ngượng ngùng, vậy mà tớ bây giờ hắn vẫn chưa trả lời ta"
Thu Thiển chu môi mà nói với vẻ giận dỗi.
Chu Ngưng Nguyệt nghe vậy thì nhìn chằm chằm Thu Thiển một lát, tiện thể còn ngáp một cái mới nói:
"Hóa ra ngươi không biết à?"
"Biết gì cơ?"
Vẻ mặt của Thu Thiển vô cùng thắc mắc.
"Buổi tối Chu Tự phải tu luyện"
Chu Ngưng Nguyệt nói một cách tùy tiện.
Thu Thiển:
"..."
Thu Thiển nhìn đồng hồ rồi đứng lên nói:
"Ta đi phá giải trận pháp đây, Chu Tước tỷ có nói chiều nay Bạch Hổ tỷ có làm đồ ăn ngon, để ta qua đó ăn chực một bữa. Ngươi có muốn đi không?
"Ta không đi, ta còn phải quét dọn nhà cửa, tranh thủ dọn xong sớm còn quay về làm đồ ăn ngon cho Chu Tự. Lúc ngươi về nhớ mang cho ta một ít thuốc nhé.
Thu Thiển dặn dò.
"Ừ."
Chu Ngưng Nguyệt đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài.
Thu Thiển nhìn chằm chằm phòng khách một lúc lâu, cuối cùng nàng hít sâu một hơi rồi mới bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Trong rừng cây, Ma Kiếm Không Minh chém ra ngoài một kiếm, lúc này gió bắt đầu cuồn cuộn lên trước mắt hắn.
"Tiền bối, dụ nó ra rồi"
Hắn nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
"Xem ra có bảo vật thật, cơn bão táp này cũng không hề đơn giản. Nhìn ta trấn áp nó đây, chắc hẳn có thể làm thành một pháp bảo phong bạo không tệ"
Từ Thế vừa cười vừa nói.
1163 chữ