Chu Tự cũng không để tâm, sau đó hắn nhìn Nguyệt tỷ đang không ngừng vẽ mô hình, thuận miệng hỏi:
"Nguyệt tỷ đang làm trận pháp sao?"
Hắn không hiểu gì về trận pháp cả, Nguyệt tỷ có vẻ như rất lợi hại.
"Ừ, hiệu quả của trận pháp này quá kém, ta thay đổi vị trí đầu đuôi một chút, sửa lại một số chỗ nữa, sau đó điều chỉnh các tiểu tiết là có thể khiến nó phát huy hiệu quả tốt hơn."
Nói rồi, nàng đã xong một trận pháp hoàn chỉnh, trên mô hình xuất hiện một vòng ánh sáng nhạt.
"Hoàn thành."
Chu Ngưng Nguyệt hài lòng mỉm cười.
Sau đó nàng đặt một viên đá nhìn không khác gì một viên đã bình thường ở giữa trận pháp, một vòng sáng dựng đứng hiện ra giữa không trung.
"Đặt tay lên vòng sáng là có thể xác định có thiên phú tiềm ẩn hay không."
Chu Ngưng Nguyệt đặt mô hình trước mặt Chu Tự.
Chu Tự buông đũa, đặt tay lên vòng sáng.
Nói thực, hắn cũng có chút ít mong đợi, ai lại không hy vọng mình là thiên tài cơ chứ?
Nhưng mà…Đặt tay lên hồi lâu mà vòng sáng vẫn không có chút phản ứng nào.
Nhìn Thu Thiển cùng Nguyệt tỷ, vẻ mặt các nàng cũng không hề thay đổi, không hề chấn kinh, vậy là đã nói rõ mình chẳng phải thiên tài gì.
Nguyệt tỷ để Chu Tự tiếp tục ăn cơm, nàng thì thu lại mô hình cùng sổ tay.
"Nguyệt tỷ, thế nào rồi?"
Chu Tự hỏi.
"Ừm…"
Chu Ngưng Nguyệt suy tư một lát, chân thành nói với Chu Tự:
"Không có thiên phú tiềm ẩn, lại có thể tu luyện nhanh hơn so với dự tính. Vậy đã nói rõ một điều."
"Điều gì?"
Thu Thiển cũng rất tò mò.
"Không có thiên phú tiềm ẩn chính là thiên phú tiềm ẩn lớn nhất."
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự nói tiếp:
"Đệ đệ, ngươi phải tin tưởng chính mình, ngươi chính là một tuyệt thế thiên tài trong ngàn vạn người khó có được."
Nói xong, Chu Ngưng Nguyệt cầm đũa lên:
"Được rồi, vấn đề đã giải quyết, ăn cơm đi."
Chu Tự:
"…"
Hắn vốn dĩ rất nghiêm túc, đột nhiên cảm giác Nguyệt tỷ chỉ đơn thuần muốn ăn cơm mà thôi.
…
Bước vào thư viện, Chu Tự vẫn đi làm bình thường.
Hôm nay thứ bảy, là ngày phát tiền lương.
Tuần này tăng ca không nhiều, chỉ có hai tiếng, nhưng mà hắn thấy hình như Tô Thi điền bốn tiếng, không biết có bị tra được hay không.
Mặc dù tuần này vị chủ tiệm kia tăng thêm cho hắn không ít lượng công việc, nhưng mà thêm tiền lương thì hắn cũng có thể tiếp nhận.
Vừa mới xác định xong phân loại sách trong thư viện, Chu Tự đã thấy Trình tỷ đang đến đây.
"Trình tỷ, cây chổi ta đã để trong phòng để đồ."
Chu Tự nói ngay.
Hắn phát hiện chờ để bị hỏi, không bằng trực tiếp đem đồ đi.
Hôm nay có sách mới lên giá, cho nên hắn bận luôn một thể.
Trình tỷ chỉ cười coi như đã biết, lúc này đi sau nàng là một cô gái không cao lắm, nhìn khoảng 17, 18 tuổi, tóc ngắn qua vai, dáng vẻ hơi e thẹn.
Mặt nàng đầy ưu sầu, đặt một hòn đá trên quầy của Chu Tự nói:
"Cái này cho Hàn Tô, để Tô Thi tỷ không phải tới giúp chúng ta làm việc nữa."
Âm Túc, tài vụ của thư viện, hình như cũng là tu chân giả.
Hai bên có rất ít khi gặp nhau, phần lớn chỉ có Tô Thi mới chạy qua chạy lại.
Nhìn đối phương kiểu này, là Tô Thi đã gây thêm phiền phức cho nàng?
"Không cần nghĩ nhiều, mặc dù Tiểu Tô vô dụng, nhưng không đến mức làm loạn. Là do nàng quá xinh đẹp."
Trình tỷ nhẹ nhàng nói.
Nghe Trình tỷ nói vậy, Âm Túc cúi đầu trốn ra đằng sau.
Phòng làm việc sát vách có nam? Trong lòng Chu Tự lập tức có đáp án.
Không chỉ có nam, có thể còn là nam đồng nghiệp ngưỡng mộ trong lòng, cho nên vị tiểu cô nương tài vụ này mới lo lắng?
Thanh xuân thật tươi đẹp, hắn chưa từng được trải nghiệm loại thanh xuân này.
Hắn xem mắt, gặp được vị hôn thê, nàng đã nói ngay cho hắn biết sau này sẽ rất nguy hiểm.
Chẳng có chút dáng vẻ của cô nương như này tí nào.
Có điều nhìn Thu Thiển ăn mặc hệt như một thiếu nữ bất lương, nhưng cũng rất thú vị.
Chu Tự nhận lấy tảng đá, cụ thể thế nào, phải hỏi hai vị chủ tiệm kia.
Nhưng mà rốt cục là Hàn Tô là ông chủ lớn nhất hay là Minh Nam Sở?
Tạm định là Hàn Tô đi, Minh Nam Sở không thích trói buộc, không làm việc.
Mặc dù thực lực thoạt nhìn mạnh nhất trong ba người, nhưng mạnh nhất không nhất định là lớn nhất.
Ví dụ như nhà hắn.
Hắn cảm thấy một quyền của mình có thể khiến Nguyệt tỷ khóc bù lu, nhưng Nguyệt tỷ chẳng làm bất cứ chuyện gì, chứ đừng nhắc đến chuyện nấu cơm.
Có điều Chu Tự cũng không thèm để ý Nguyệt tỷ có bị đói hay không.
Đều là người lớn cả rồi.
"Tiểu ca."
Trước quầy có một vị khách.
Là một nam thanh niên, mặc áo thun bình thường, trong mắt có một chút tang thương, dường như đã phải chịu sự vùi dập của xã hội.
Lúc này Trình tỷ các nàng đã đi rồi.
"Ngươi cần gì?"
Chu Tự lịch sự trả lời.
"Là như vậy, ta muốn hỏi một chút nơi này có quyển sách nào tên là…"
Thanh niên nghĩ mãi một lúc mới nói:
"A, tên là Phương Trận Lục Quái."