Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 687: Lại Nấu Ăn




Giống như bị nói mình không thông minh. Nàng lặng lẽ xới cơm cho Nguyệt tỷ, nàng còn sợ tối nay nấu nhiều com qua.

Nghe đến quay video, Chu Tự nhớ lại dáng vẻ cầu hôn hôm qua. Cảm thấy nếu thực sư quay video lại, thì chắc chắn mình rất buồn cười.

“Đúng rồi, vừa nãy Tô Thi gọi cho ta, nói Thất Thiên phát hiện có Thần Minh sắp quay về."

Chu Ngưng Nguyệt không để ý nói.

“Thần Minh? Thần Minh nào?"

Chu Tự dò hỏi.

Lúc này đi hỏi ông chủ chém giá là thích hợp nhất, nhưng tiếc là vào không được. Phải quay về.

“Theo như họ suy đoán, có lẽ là Thần Gió Bão. Quyền hạn của cánh cửa Thần Khởi xuất hiện phản ứng, khả năng lớn bắt nguồn từ cánh cửa của Thần Gió Bão đó"

Chu Ngưng Nguyệt uống ngụm canh nói.

“Cho nên nếu hắn trở về thì sẽ đến gây rắc rối cho chúng ta hả?"

Chu Tự hỏi.

Thần Minh đến, hắn không thể chống lại được. Lần trước Chúa Tể Thâm Uyên đến hoàn toàn là may mắn, hơn nữa có Hình Ngọ sư huynh có mặt ở đó. Bây giờ Thanh Thành không còn người nào lợi hại nữa. Nhưng, Thần Gió Bão khiến hắn nhớ đến người bán truyện thiếu nhi đó, hình như hắn từng nhắc đến Gió Bão. Bán tiên không nhắc đến gió bão, mà nhắc đến kiếp đào hoa. Bản thân đào hoa chắc chắn là Thu tỷ, thế lúc nào thì mới ứng kiếp đây?

“Có lẽ sẽ đến gây rắc rối đấy"

Chu Ngưng Nguyệt cũng không dám khẳng định.

“Có thể đến ngoại thành thần vực hỏi thăm, Thần Minh trở về, chắc hẳn họ là người lo lắng nhất.

Thu Thiển lại xới thêm cơm cho Nguyệt tỷ.

“Đúng"

Chu Tự gật đầu.

Một đám thiển tín đồ khinh nhờn thần đó. Việc đầu tiên mà Thần Minh trở về sẽ là có lẽ là thanh trừng họ.

Nhưng..Thần Minh trở về, chẳng phải là không thể mua đồ ở ngoại thành thần vực nữa ư? Nghĩ đến đây hắn liền hỏi Nguyệt tỷ.

“Làm sao ngươi có thể trông mong một đứa trẻ tám tuổi biết những việc này chứ hả?"

Chu Ngưng Nguyệt bưng bát ăn cơm.

Lúc sau họ quyết định ngày mai trở về, quét dọn những chỗ cần quét dọn, rồi đi cả đêm trở về, đợi trở về rồi đi xem cây bất tử. Hy vọng còn có thể cứu được.

Buổi tối Chu Tự nằm ngủ một giấc trên giường như đã lâu lắm rồi không được nằm giường. Vì là căn phòng mà Thu tỷ chuẩn cho hắn, cảm thấy không ngủ một ngày thì thật phụ lòng tốt của Thu tỷ Còn đến phòng Thu tỷ...Thu tỷ không cho vào. Hoàn toàn không hiểu nổi tâm tư của con gái. Có lẽ là lo sợ bị Nguyệt tỷ bắt tại trận, chắc không thể là Thu tỷ cảm thấy hắn muốn ở cửa ngủ chứ?

Đêm nay không tu luyện, Chu Tự cảm thấy hơi lãng phí, nhưng vẫn yên tâm ngủ say. Khi hắn tỉnh dậy liền nghe thấy giọng nói đã lâu không được nghe.

“Buổi sáng tốt lành, bây giờ là sáu giờ hai mươi sáu hút, trời nắng đẹp, thích hợp quét dọn vệ sinh. Giọng của Thu Thiển ẩn chứa ý cười. Chu Tự mở mắt ra nhìn đến Thu tỷ mặc áo hoodie và quần dài hơi bó sát, ngồi bên giường hắn cười nói. Nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, hắn hơi bất ngờ:

“Mặt trời ở đây mọc sớm thật.

Vì là mùa đông, Thanh Thành lúc sáu giờ hơn cũng không nhìn thấy mặt trời.

“Dậy đánh răng ăn sáng thôi"

Thu Thiển ghé đến hôn lên má Chu Tự nói. Chu Tự vốn vẫn còn mơ màng lập tức tỉnh táo lại.Sau đó rửa mặt đánh răng, quét dọn vệ sinh.

Về nhà.

Trấn Thanh Bắc.

Liễu Nam Tư và Chu Nhiên ngồi bên bàn ăn, thỉnh thoảng họ lại nhìn vào trong bếp. Lúc này bên trong chỉ có một người, đó là Lý Lạc Thư. Hôm nay Lý Lạc Thư đến tìm họ, nói muốn nấu ăn.

Vốn dĩ Chu Nhiên còn rất tức giận, nhưng nghe Lý Lạc Thư nói muốn nấu món ăn lần đầu tiên học được, cũng chính là món mì xào ban đầu của Chu Nhiên. Điều này khiến hắn hơi bất ngờ, cuối cùng vẫn để Lý Lạc Thư xào.

Nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy Lý Lạc Thư xào xong.

“Nói ra thì chẳng phải hai ngày trước hắn còn luyện kiếm à? Ngươi không hỏi xem hắn luyện thế nào rồi ư?"

Liễu Nam Tư để ý hỏi.

“Chẳng phải ngươi hỏi rồi à?"

Chu Nhiên ăn lạc nói. “Ta cảm thấy không hiểu về ý cảnh của các ngươi lắm. Đồ đệ của ngươi nói hắn không rút kiếm, thế là có luyện hay không đây?"

Liễu Nam Tư hỏi.

“Không biết, ta luyện đao chứ không luyện kiếm"

Chu Nhiên tức giận nói.

Liễu Nam Tư thở dài một tiếng:

“Con trai học hành ta cũng không để ý như thế, đồ đệ này của người thật khiến người ta buồn sầu"

Chu Nhiên nói với vẻ mặt không cảm xúc.

“Đó là vì ngươi chưa từng mong con trai tu luyện, nếu hắn học hành không tử tế, thì ngươi có sầu hay không?"

“Lúc con trai học hành, họp phụ huynh là ý nghĩa nhất, nghe thấy toàn là con trai ngươi rất cố gắng, cũng phải thư giãn một chút.

Liêu Nam Tư cười nói. Thực ra khi đó nàng cũng rất lo lắng. Thường xuyên nghe thấy con trai đọc lẩm bẩm cái gì mà đạn chỉ thần công, độc cô cửu kiếm. Nàng đặc biệt để ý.

Không nhớ lại nữa, Liễu Nam Tư lập tức liếc nhìn vào phòng bếp:

“Món ăn đó có vấn đề gì không?"

“Không biết, đợi hắn xào xong rồi xem sao?

Chu Nhiên lắc đầu, rồi nói sang chuyện khác:

“Có lẽ Lão Trương không trụ được mấy ngày nữa, mấy ngày nay hắn cũng có tinh thần. Nhưng chắc hẳn bản thân hắn cũng biết tình trạng của mình"

1111 chữ