Thích mở cửa ngủ? Sao có thể. Khi hắn định giải thích, Thu tỷ đã tiếp tục lau kính. Thôi bỏ đi, Thu tỷ hiểu hết.
Buổi trưa, Chu Tự ra nhìn bên ngoài, cảm thấy hôm nay trời nắng to. Trời tháng một lại không cảm thấy không khí mát mẻ nào. Cũng không biết là vấn đề địa lý hay là vấn đề thời tiết. Nhưng cuối cùng cũng quét dọn biệt thự xong.
Tiếp theo sẽ là sân viện cổ đại bên cạnh.
Chu Tự xách thùng nước đi qua bên đó, nhưng vừa bước vào sân viện, đã cảm thấy lãnh lẽo một cách khó hiểu.
Ánh mắt trời sáng rõ dường như không chiếu được vào sân viện này. Không những vậy, quan sát kỹ, sân viện này có chút âm u.
“Sao thế?"
Thu Thiển đột ngột không tiếng động xuất hiện bên cạnh Chu Tự khiến hắn sợ giật mình, suýt nữa thì vung nắm đấm. Nếu không phải ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thì hắn cảm thấy Thu tỷ này là giả.
Thấy Chu Tự như vậy, Thu Thiển dường như phát hiện ra điều gì, thấp giọng cười nói:
“Ngươi từng đến nhà ma chưa?"
Chu Tự:
"..."
Nhà nghèo chưa đi bao giờ.
“Đây là nơi ở của sư phụ ngươi à?"
Hắn nói sang chuyện khác, nhân tiện đi vào bên trong.
“Đúng vậy, nàng tự biến nơi này thành như vậy, nói là cho có không khí"
Thu Thiển có chút đau đầu nói. Hồi nhỏ bị dọa sợ gần chết, lớn lên cũng chẳng tốt hơn. Rất đau đầu.
“Nơi này không nuôi còn gì kỳ quái chứ?"
Chu Tự lại hỏi.
Vì càng đi vào trong, hắn càng thấy âm u, công lực ngàn năm cũng âm thầm sôi sục lên. Bầu không khí này quá sức u ám, sao lại có người thích thế nhỉ? Lập tức hắn nghĩ đến người ở Thực Vi Thiên Thành đó. Hắn cũng thích kiểu này.
Ùm?
Chu Tự đột nhiên nhớ tới điều gì, tò mò hỏi:
“Thu tỷ, sư phụ ngươi tên là gì?"
“Đạo hiệu của sư phụ ấy hả?"
Thu Thiển suy nghĩ nói:
“Không nghe nàng nhắc đến tên đầy đủ, nhưng mẹ ngươi gọi nàng là Tiểu Kính tiên tử.
Chu Tự:
"..."
Đúng là nàng, ấy vậy mà còn sống vui vẻ chạy khắp nơi. Lúc trước Gương Đồng tạo ra bầu không khí đáng sợ, chính là vì Tiểu Kính tiên tử. Hắn nói Tiểu Kính tiên tử một lòng muốn làm ma tu, cuối cùng bây giờ đã làm ma tu rồi. Cũng không biết nàng làm được bằng cách nào.“Ngươi quen hả?"
Thu Thiển có chút tò mò.
“Gương Đồng ở Thực Vi Thiên đó từng nói, Tiểu Kính tiên tử là đạo tu, nhưng một lòng muốn làm ma tu. Có lẽ người hắn nói là sư phụ ngươi.
Chu Tự nói.
“Sư phụ là đạo tu ư? Ta chưa từng nghe nàng nói đến chuyện này, lần sau phải hỏi nàng mới được.
Thu Thiển ngạc nhiên nói.
Quét dọn sân viện cả một buổi chiều mới xong. Lúc rời đi, Chu Tự rất tò mò làm sao mà con người có thể ngủ ở trong căn nhà này.
“Sư phụ không ngủ ở đây, mà ngủ ở biệt thự. Nàng nói nơi này âm u không thích hợp cho người ở, nàng chỉ thích bầu không khí này, nhưng không thích sống trong bầy không khí này"
Thu Thiển giải đáp thắc mắc cho Chu Tự.
“Sư phụ ngươi thật hiểu biết"
Chu Tự bất đắc dĩ nói.
Đối phương cũng thật tự hiểu bản thân.
“Tối nay ngươi muốn ăn gì?"
Thu Thiển hỏi.
“Cơm rang trứng đi?"
Chu Tự hỏi.
“Được, cà chua xào trứng thêm ớt xanh xào thịt"
Thu Thiển cười nói.
Lúc này điện thoại của Thu Thiển bỗng đổ chuông.
“Là Nguyệt tỷ"
Nàng lập tức nhận điện.
“Thu Thiển, ta mang nhiều đồ quá, người ra xách giúp ta đi?
Giọng của Chu Ngưng Nguyệt vang lên.
“Ngươi đang ở đâu?"
Thu Thiển hỏi.
“Ở trên đường"
“Đường nào?"
“Con đường mà có hàng cây bên cạnh “...Nguyệt tỷ, có phải ngươi lại lạc đường rồi không?"
“Trẻ con mới bị lạc đường, ngươi tưởng ta mới tám tuổi thật hả?"
Cuối cùng Thu Thiển bảo Nguyệt tỷ nhìn lên bầu trời phóng quả cầu lửa. Sau đó Chu Tự đi ra ngoài theo Thu Thiển, tìm một vòng lớn mới tìm được Nguyệt tỷ. Ở vị trí hoàn toàn ngược lại.
Lúc này Nguyệt tỷ dưới một cái cây, ăn hoa quả trong đĩa.
“Ngươi ăn sắp hết rồi mời bảo người ta đến đón hả?"
Chu Tự lập tức hiểu ra suy nghĩ của Nguyệt tỷ. Nhưng Nguyệt tỷ không để ý đến Chu Tự, mà đưa đĩa cho Chu Tự, vây quanh Thu Thiển ngắm nghía.
“Nguyệt tỷ nhìn cái gì vậy?"
Thu Thiển chắp tay sau lưng hơi chột dạ.
“Khác rồi "
Chu Ngưng Nguyệt nói.
“Cái gì khác hả?"
Thu Thiển hỏi.
Suy nghĩ một lát, Chu Ngưng Nguyệt mới nói:
“Trước kia ngươi thuần khiết trong trắng như nước không chút tạp chất.
“Bây giờ thì không phải nữa hả?"
Thu Thiển cảm giác mình bị Nguyệt tỷ mắng không sạch sẽ.
Ừm dài một tiếng, Chu Ngưng Nguyệt mới nói:
“Cũng không phải, nhưng ở bên Chu Tự vẫn thuần khiết như vậy, có thể nhận ra người và Chu Tự đã xảy ra chuyện gì đó. Ngươi và Chu Tự đã xảy ra chuyện gì hả Chu Tự:
Khụ!
Sao Nguyệt tỷ lại nhận ra được?
Thấy Thu Thiển quay đầu không nói gì, Chu Ngưng Nguyệt cũng không nhiều lời, mà vỗ tay đi ra bên ngoài: “Đi thôi, về nào"
“Ngược hướng rồi"
Thu Thiển nhắc nhở nói.
Về đến chỗ ở, Thu Thiên liền nấu ăn.
Cả đoạn đường Nguyệt tỷ luôn miệng nói muốn ăn sườn xào chua ngọt, Thu Thiển đã đồng ý, cuối cùng làm món cải thảo chua cay.
“Cũng rất ngon"
Chu Ngưng Nguyệt ngồi bên bàn ăn thưởng thức món ngon. Vừa mới nuốt xuống, nàng liền nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Thu Thiển, bèn nói:
“Chu Tự cầu hôn ngươi rồi à?"
"Ùm."
Thu Thiển gật đầu, không hề né tránh.
“Ngươi thật ngốc, lúc đó phải để ta có mặt ghi hình lại cho các ngươi. Sau này rảnh rỗi còn có thể mở ra xem. Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn vừa nói.
Thu Thiển:
"..."
1070 chữ