Lý Lạc Thư thống khổ nói:
"Đi làm bảo vệ cho nhà máy điện tử."
Chu Tự:
"…"
Thật là một cuộc đời vô cùng đặc sắc, so với hắn còn đặc sắc hơn.
Hắn cũng chỉ đánh ít dã thú, nào có giống như người, toàn là những khó khăn trắc trở, bị vận mệnh bỡn cợt.
Nhưng mà hình như đối phương chính là kiểu người mang tâm thái đại hiệp muốn tiêu diệt mọi bất bình, không thể quá thâm giao.
"Nhiều năm như vậy, ta đã nhìn thấu nhiều, cũng có tuổi tác nhất định rồi. Những năm này thật ra ta không phải một mình, còn có một người bạn gái đi cùng, gần đây cũng vì nàng mới đâm ra lo nghĩ trong lòng bất an. Nói thế nào nhỉ, từ khi ta tốt nghiệp cấp 2, nàng đã ở bên ta. Vào vào ra ra nhà máy điện tử, nàng đều một mực đi cùng ta, không rời nửa bước. Nàng không giống những cô gái khác không giống với, có một số tật nhỏ. Sinh ra tai đã không thể nghe được, miệng không thể nói được. Nhưng nàng rất dịu dàng, nhiều năm như vậy nàng chưa bao giờ phàn nàn hay oán trách số phận của mình. Nhưng mà…Không biết có chuyện gì, mấy ngày nay cha mẹ ta cứ một mực thúc giục ta đi xem mắt. Nói cái gì mà mọi người xung quanh ai cũng đã xem mắt có vị hôn thê, hay là tiểu thư khuê các xuất sắc cỡ nào. Bảo cho ta phải tranh thủ. Cha mẹ không chấp nhận bạn gái của ta, cho nên gần đây ta rất là khổ sở."
Lý Lạc Thư thở dài.
Chu Tự:
"…"
Hắn đột nhiên phát hiện tuổi trẻ của người này đặc sắc hơn so với hắn nghĩ rất nhiều, nhưng mà loại chuyện này hắncũng chửng thể đưa ra bất kể đề nghị gì. Vẫn nên giữ yên lặng thì hơn.
"Kỳ thật ta cũng hiểu cha mẹ vì muốn tốt cho ta, với lại ta cũng nghĩ thông suốt rồi. Hôm nay đến làm thứ kia, chính là vì muốn nói lời tạm biệt với bạn gái."
Lý Lạc Thư thở dài.
"Đểu cáng."
Chu Tự nghĩ thầm trong lòng.
Nếu Thu Thiển có gì bị thương bị đụng, chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ.
Nói thế nào đây, nếu Thu Thiển đã là vị hôn thê của hắn, hắn sẽ đặt Thu Thiển ở vị trí như vậy.
Người đầu tiên còn dễ tiếp nhận, đổi một người khác có lẽ hắn cũng không tiếp nhận được.
"Ngươi định thế nào?"
Chu Tự hỏi.
Cũng không thể để đối phương tự sinh tự diệt chứ?
Lý Lạc Thư thở một hơi nhẹ nhõm:
"Đêm nay về thả nàng đi, không cưỡng ép nàng tiếp tục ở bên cạnh mình nữa."
"Hả?"
Chu Tự ngớ người nhìn Lý Lạc Thư.
Nhất thời hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
…
Chu Tự về tới thư viện.
Cảm giác mình bị Lý Lạc Thư lừa gạt.
Tên là Lý Lạc Thư tự mình nói, nghe cũng khá quen thuộc.
Có điều Lý Lạc Thư trách tội chuyện phải chia tay bạn gái lên đầu đám trẻ con nhà khác đi xem mắt, nói là người kia hại bạn gái của hắn.
Lần sau gặp được, nhất định phải phải cho đối phương đẹp mặt.
Chu Tự đương nhiên là ủng hộ hắn, dù sao cuối cùng cũng là đối phương tính tiền.
Trở lại quầy, Chu Tự phát hiện Tô Thi như đang tự hỏi điều gì.
"Muốn đổi ca sao?"
Chu Tự hỏi.
"Vừa nãy, hình như ta thấy một người."
Tô Thi cẩn thận ngẫm nghĩ lại nói:
"Nhưng mà không xác định được có phải là hắn hay không."
"Không có camera sao?"
Chu Tự hỏi.
"Không có."
Tô Thi trả lời.
Lúc này Minh Nam Sở đi ra, Tô Thi lập tức lớn tiếng nói:
"Minh Nam Sở, vừa nãy hình như ta thấy một người."
"Ai vậy?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Người được Thiên Vân Đạo Tông định là Đạo Tử tuyệt thế thiên tài, Kiếm Thư sư huynh."
…
Đạo Tử Đạo Tông.
Chu Tự hỏi một chút chuyện liên quan tới người này.
Nhìn có vẻ như thân phận địa vị không chênh lệch hắn là mấy.
Hắn là Thánh Tử Ma Đạo, đối phương là Đạo Môn Đạo Tử.
Thật ngưỡng mộ, trời sinh đã là nhân sĩ chính phái, không giống hắn nhân vật phản diện trời sinh.
Rõ ràng chính mình còn đang có ý nghĩ hành hiệp trượng nghĩa, lại đột nhiên bị thông báo, đại nhân vật Ma Đạo chính là hắn.
Nhân vật lớn nhất, có khả năng chính là cha mẹ hắn.
Còn có bà chị, có khi người bên ngoài gọi nàng là Yêu Nữ, Ma Nữ.
Vị hôn thê có lẽ cũng là tương tự.
Về sau còn có một số người chính đạo, có lẽ vì phải sống dưới bóng ma của ba người bọn hắn, thóa mạ không thương tiếc.
Trên tivi thường xuyên chiếu Ma Đạo cẩu tặc lục thân không nhận, không chút do dự dứt khoát hãm vào vòng tay chính đạo, thậm chí phí hết tâm tư để khiến chính đạo chấp thuận.
Hắn cảm thấy rất có thể là do Ma Đạo không cho tìm cho hắn một vị hôn thê xinh đẹp.
"Đạo Tông Đạo Tử? Lúc người này thành danh không giống chúng ta, nghe nói tu vi của hắn sớm đã chẳng phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng được."
Minh Nam Sở trả lời.
"Chỉ có một vị Đạo Tử thôi sao?"
Chu Tự lại hỏi.
Nhìn dáng vẻ đó, hình như không lớn hơn bọn hắn bao nhiêu.
"Không đơn giản chỉ một vị, nghe nói mấy ngàn năm chỉ có một Đạo Tử là hắn, sức một mình áp toàn bộ một lứa thiên kiêu. Mạnh đến không hợp lẽ thường, tương truyền trước lúc thành danh hắn không quá chói lóa như vậy."