"Lần này cơ duyên chi địa rất nguy hiểm, tuyệt đối đừng ôm tâm lý may mắn."
Minh Nam Sở vẫn gác chân lên bàn tiếp tục chơi điện thoại.
Vì không nghe được bất kỳ câu chuyện ly kỳ nào từ chỗ Chu Tự, hắn bèn yên trí tập trung vào phó bản.
Chu Tự gật đầu tỏ ra hiểu rõ.
Đến lúc đó sẽ một mình hành động, như vậy cũng tốt.
Tránh để bị phát hiện mình là đại boss của Thanh Thành.
Bố mẹ không ở đây, hắn chính là đại boss, Nguyệt tỷ quá yếu không đủ tư cách.
Đến lúc đó thử đặc hiệu cũng dễ dàng hơn.
Quan trọng nhất thật ra vẫn là làm việc, làm ở đây hắn cảm giác rất dễ chịu, lương lậu cũng không tệ.
Mặc dù không có tiền đồ gì, nhưng mà không biết về sau hắn có được an ổn hay không, không vội gì mà hoạch định nghề nghiệp.
"Hiện tại nói cho ngươi về khoản thù lao."
Hàn Tô đẩy kính mắt nói:
"Ngoài có được đồ vật từ cơ duyên chi địa sẽ phân cho ngươi một phần, chúng ta cũng sẽ có hỗ trợ ngoài ngoài định mức cho ngươi. Công pháp hoặc là đan dược cùng pháp bảo. Pháp bảo sẽ cho ngươi một thanh linh kiếm, đan dược cùng công pháp thì hơi khó khăn, phải xem thu hoạch của chúng ta đã. Quan trọng nhất chính là, chúng ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi nhập phẩm, có lẽ mất gần hai tháng. Nhưng mà trong thời gian này ngươi phải đến làm việc bình thường, không được từ chức."
"Không thành vấn đề."
Chu Tự không hề nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.
Thật ra hắn chỉ muốn nghe chuyện tiền lương, tại sao hai vị chủ tiệm này chẳng nhắc đến gì hết.
Bản thân vừa mới nhận chức, nói ta không tiện.
Hay là tiếp tục làm thiên tài đi, lần sau, lúc bọn hắn muốn giúp thì nói thẳng mình đã nhập phẩm.
"Đúng rồi, có một việc phải nói cho ngươi."
Minh Nam Sở đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tự:
"Quả thực ngươi đã bước vào bậc cửa tu chân, nhưng tuyệt đối không được kiêu ngạo tự mãn, hoặc là xem mình tài trí hơn người không coi ai gì. Càng đừng làm chuyện gì đó ly kỳ."
"Dễ bị người ta phát hiện sao?"
Chu Tự tò mò hỏi.
Hắn có cái tật này từ khi còn bé, thời điểm lên cấp 2 là đỉnh cao, may mà bạn học cùng lớp căn bản không tin, còn cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề, xem tivi quá nhiều.
Bây giờ thì đỡ nhiều rồi, chuyện quá khứ rồi.
"Đây là một chuyện, chủ yếu là dễ đắc tội một số người trong tòa thành này, chúng ta tới đây là có mục đích. Vì một vị đại nhân vật. Cho nên một khi ngươi chọc tới hắn, chúng ta cũng không thể nào cứu được ngươi."
Minh Nam Sở nói rất nghiêm túc.
"Đại nhân vật?"
Sẽ không phải là ta chứ? Chu Tự nghĩ bụng.
"Thánh Tử Ma Đạo, nghe đồn hắn khát máu như điên, giết người như ngóe. Thậm chí là tâm lý vặn vẹo, hỉ nộ vô thường. Mà hắn lại ở ngay trong tòa thành này."
Minh Nam Sở nói.
"Nhưng mà, tà ma ngoại đạo không phải nên sợ ánh sáng sao? Hắn cũng không dám tùy tiện bại lộ mà?"
Chu Tự hỏi.
Hắn nói là sự thật, hắn cũng không dám tùy ý lộ diện.
Nhỡ không may có vị nhân sĩ nghĩa hiệp nào tới tìm hắn trừ ma vệ đạo thì chết.
Nghe vậy, Hàn Tô và Minh Nam Sở im lặng giây lát, Chu Tự cảm giác rất tò mò.
Có chuyện gì vậy?
Tinh thần nghĩa hiệp đâu?
"Về lý luận ngươi nói không sai, nhưng chính tà phân chia không có đơn giản như vậy, còn nữa…"
Hàn Tô nhìn về phía Chu Tự có chút bất đắc dĩ nói:
"Còn nữa cũng phải nhìn tình huống, nói ra có thể ngươi sẽ không tin. Trong Thanh Thành này, cần cẩn thận nhất chính là chúng ta, vì nơi này thuộc vào địa giới ma tu."
"Có ý gì?"
Chu Tự hơi sửng sốt.
"Đơn giản mà nói, chúng ta đang ở trên địa bản của ma tu."
Minh Nam Sở nói.
Chu Tự:
"…"
Vốn cho rằng mình đánh vào nội bộ của địch nhân, không nghĩ tới địch nhân lại ẩn náu trong đại bản doanh của hắn.
Khó trách lại cần có người bản địa là hắn.
Nhoắng cái thân phận đã được hợp lý hóa, nếu phát hiện ma tu ở nơi này giảng đạo lý, mà cho dù là ba vị chủ tiệm có bị ép rời đi, còn có mình hắn ở chỗ này, vẫn có thể thu thập được tin tức của Thánh Tử.
Tu chân giới thật không dễ lăn lộn.
Sau đó Chu Tự cũng không thèm để ý nữa.
Đợi thêm một hai tháng, ám chỉ một chút với ba vị chủ tiệm nên tăng tiền lương.
Bây giờ cứ tiếp tục ẩn núp.
Lại nghe Hàn Tô bàn giao một chút sau đó Chu Tự định về quầy tiếp tục làm việc.
Hắn vừa mới định rời khỏi, Minh Nam Sở lại đột nhiên gọi hắn lại:
"Chờ một chút."
Chu Tự quay đầu nhìn về phía Minh Nam Sở.
"Hỏi ngươi một chút vấn đề lặt vặt."
"Vấn đề gì vậy?"
"Ngươi cảm thấy nhan sắc của một số nữ đồng nghiệp trong thư viện thế nào?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Cũng được, mạnh hơn nhiều so với lúc ta còn đi học."
Chu Tự ngay thẳng đáp.
"Vậy tại sao chưa bao giờ thấy ngươi nhìn các nàng nhiều thêm một chút?"
Minh Nam Sở hỏi.