Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 75: Chụp Ảnh




Hàn Tô nghe Minh Nam Sở hỏi vậy, cảm giác có vẻ gì đó rất kỳ quái.

Dường như đang lo lắng đối phương không thích nữ vậy.

Chỉ là rất nhanh Chu Tự đã đưa ra một đáp án khiến nàng và cả Minh Nam Sở đều có chút ngoài ý muốn:

"Nữ nhân xinh đẹp nữ dù nhìn một trăm lần cũng không phải của ngươi, nhưng nhìn sách một trăm lần tri thức sẽ là của ngươi, tri thức chính là sức mạnh."

"Ngươi như này có thể quen được bạn gái sao?"

Minh Nam Sở cảm thấy tương lai Chu Tự có khả năng rất khó.

"Không quen được đâu."

Chu Tự nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu:

"Vị hôn thê chắc chắn sẽ không đồng ý."

Minh Nam Sở:

"…"

Giờ tan làm là Tô Thi trực ban.

Địa vị của ba ông chủ thực sự không cao.

Nhớ lúc phỏng vấn là ông chủ lớn trực ban ở đây.

Không nghĩ nhiều, Chu Tự rời khỏi thư viện.

Lần này hắn không trực tiếp ngồi xe về nhà, mà đứng lại ở công viên, đi vào ngắm cây cối, sau khi xác định không có vấn đề mới đi bộ về.

Không phải rất xa thì không lãng phí tiền nữa, coi như rèn luyện thân thể.

Nhân tiện nhìn xem có đồ gì ngon không để mua về nhà.

Khoảng tám giờ hơn gần chín giờ là thời gian ăn bữa đêm.

Chỉ cần mang đồ ăn về sẽ không cần lo Nguyệt tỷ nói để chúc mừng được phát lương thì phải ăn đồ nướng.

Đồ nướng cũng không rẻ.

Nhưng khi về đến nhà, hắn phát hiện hai người đó ngồi bên bàn ăn đang cắn thịt xiên.

Còn đặc biệt đưa thịt ba chỉ xiên qua.

Đã ăn hết số tiền còn lại rồi sao?

Cuối cùng Chu Tự quyết định ăn đậu phụ thối mà mình mua.

Nhân tiện nộp năm trăm mười đồng ra.

Thu Thiển ngây thơ vốn không biết tiền lương của hắn là một ngàn một trăm hai mươi đồng, nộp ra năm trăm mười đồng, còn lại sáu trăm mười đồng.

“Ngày mai đi công viên đi?”

Cuối cùng Chu Ngưng Nguyệt chiếm một phần đậu phụ thối có chút tò mò.

“Chúng ta còn dự định đi mua quần áo.”

Thu Thiển đưa thịt nướng cho Chu Tự, đổi lấy đậu phụ thối.

“Vậy đi công viên trước, rồi đi mua quần áo.”

Chu Tự nói.

Sau đó hai người nhìn về phía Chu Tự.

“...”

Quần áo nữ cũng không rẻ, thời trang trẻ em cũng không kém.

Muốn hắn phải nôn ra máu sao?

...

Ngày hôm sau đám người Chu Tự đến công viên.

“Ngươi mang theo cái giá để làm gì?”

Chu Ngưng Nguyệt ăn màn thầu hỏi.

Hôm nay họ không ăn cơm ở nhà, cho nên nàng vừa đi vừa ăn.

“Để chụp ảnh.”

Chu Tự lấy máy ảnh ra tiếp tục nói:

“Không chỉ có cái giá, còn có cái này.”

“Sao bỗng dưng lại chạy đến đây chụp ảnh?”

Thu Thiển có chút không hiểu.

Hôm nay nàng mặc chiếc váy dài màu hồng viền cam, cổ áo kín đáo.

Thực ra Chu Tự muốn bảo nàng mặc bộ đồ mà lần thứ hai họ gặp mặt, vô cùng khác biệt.

Nhưng nghĩ lại cảm thấy hay thôi đi.

Trong chốc lát

Chu Tự dừng lại dưới một cây cổ thụ lớn trong rừng cây.

“Được rồi, chính là ở đây, cái cây mà cha mẹ dẫn ta đi trồng lúc trước.”

Hắn bày cái giá chụp và máy ảnh ra, bảo Thu Thiển và Nguyệt tỷ đứng dưới tán cây.

Tìm vị trí thích hợp, thiết lập hẹn giờ.

Việc này khiến Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt đều có chút khó hiểu.

Rất nhanh Chu Tự thiết lập xong rồi chạy đến, chuẩn bị chụp ảnh chung.

Thu Thiển nghi hoặc, nhưng Chu Ngưng Nguyệt trực tiếp tạo dáng, chụp cho xinh đẹp trước rồi tính.

Tách tách!

Hình ảnh dừng tại đó.

Chu Tự và Thu Thiển đứng bên nhau, Nguyệt tỷ đang chớp mắt tạo dáng đứng phía trước họ.

“Sao ta cảm thấy có vẻ quen mắt?”

Nguyệt tỷ nhìn bức ảnh lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Sau đó nàng nghĩ ra.

“Không được, không được, đổi cách chụp khác.”

Nàng lập tức phủ nhận bức ảnh này.

Sau đó nàng bắt đầu bảo Thu Thiển và Chu Tự ngồi nửa quỳ, còn nàng thì đứng phía sau.

Vào thời khắc cuối cùng hai tay của nàng đặt lên đầu của Thu Thiển và Chu Tự rồi nhảy lên, nhân tiện cho đầu của hai người chạm vào nhau.

“Yeh!”

Là giọng vui vẻ của Nguyệt tỷ.

Tách tách!

Hình ảnh dừng ở đó.

Đầu của Thu Thiển và Chu Tự đập vào nhau, dường như họ có chút kinh ngạc, cũng hơi bị đau.

Chu Ngưng Nguyệt lại ấn hai người xuống để nàng cao hơn một bậc.

“Hoàn hảo.”

Nguyệt tỷ nhìn bức ảnh rất vui vẻ.

Chu Tự nghĩ ngợi rồi cũng không nói gì, xoa đầu, cảm giác đầu của Thu Thiển cứng thật.

“Đập vào ngươi bị đau rồi à?”

Ánh mắt Thu Thiển nhìn Chu Tự không có chút cảm xúc, như sự bình lặng trước cơn bão.

“...”

Chu Tự lập tức buông tay:

“Không có.”

Nhưng rất nhanh Thu Thiển không để ý Chu Tự xoa đầu nữa.

Thậm chí có chút kinh ngạc.

Phòng chụp ảnh.

Chu Tự in bức ảnh ra.

Đặt vào một cái khung, cái khung này giống với bức ảnh bày ở phòng khách.

Là bức ảnh cả gia đình hạnh phúc của Chu Tự và Nguyệt tỷ, cho nên bức ảnh này cũng vậy?

Lập tức Thu Thiển cảm thấy có chút kỳ lạ.

Rõ ràng Chu Tự không nói gì, nhưng lại như nói rất nhiều rất nhiều.

“Như vậy là đầy đủ rồi.”