Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 76: Nhớ Rửa Bát




Hôm nay lên 10 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ạ! <3

---

Chu Tự nhìn bức ảnh tỏ vẻ hài lòng.

Tuy rằng bị Nguyệt tỷ ấn, nhưng vẫn coi là bình thường.

Dù sao cũng là chị ruột.

Chu Ngưng Nguyệt ở một bên huých Thu Thiển, nhẹ giọng nói:

“Làm gì mà ngạc nhiên vậy, phản ứng của ngươi chậm quá.”

“Không, không quen lắm.”

Thu Thiển trả lời.

Thực sự không quen, trước đây nàng không tương tác tiếp xúc với người khác.

“Nhưng vẫn cần thử cách đối nhân xử thế của đệ đệ thối.”

Chu Ngưng Nguyệt kéo Thu Thiển sang một bên nói một cách thần bí:

“Đêm nay ngươi mặc hở hang một chút, đi đến phòng của hắn, nói chuyện với hắn, ngươi…”

Không đợi Chu Ngưng Nguyệt nói xong, Thu Thiển nói thẳng:

“Nguyệt tỷ, buổi tối hắn tu luyện.”

“???”

Chu Ngưng Nguyệt thộn mặt ra.

Xong rồi, làm sai rồi, lại khiến đệ đệ thối mê mẩn tu luyện.

...

Cửa hàng quần áo.

Chu Tự nhìn một cửa hảng không tính là cao cấp, cảm thấy có lẽ mình có đủ tiền để chi trả ở đây.

Anh nhìn giá cả, một bộ khoảng trên dưới hai trăm, hai bộ bốn trăm.

Còn dư hai trăm.

Cộng thêm số còn lại của tuần trước, miễn cưỡng còn bốn năm trăm.

Cũng được.

Chu Tự không có ý định xem quần áo, chỉ nhìn chằm chằm một tấm biển quảng cáo của cửa hàng này.

Bên trên là một cô gái rất xinh đẹp, mặc quần ngắn tất dài, trên đùi còn buộc một dải dây.

Hắn có chút tò mò, tại sao trên đùi phải buộc dây, cái đó không rơi sao?

Lập tức hắn rơi vào trầm tư.

“Thánh Tử đại nhân.”

Giọng nói đột ngột vang lên bên tai Chu Tự.

Chu Tự kinh ngạc, nhìn sang bên, là Thu Thiển không biết đi đến từ lúc nào.

Nàng vẫn mặc bộ đồ khi vừa đến.

“Xem quần áo xong rồi à ?”

Chu Tự lấy lại tinh thần.

“Vẫn chưa.”

Thu Thiển nhìn về phía biển quảng cáo mà Chu Tự ngẩn người đứng xem.

“Thánh Tử đại nhân đang nhìn cái gì?”

Câu Thánh Tử đại nhân này khiến Chu Tự cảm thấy bất an.

“Là cảm thấy tò mò tại sao không có việc gì cô gái buộc dây trên đùi để làm gì.”

Chu Tự trả lời.

Đương nhiên là hắn nói thật, nhưng không thể nghĩ ra đáp án.

“Nếu ở nhà ta thử mặc váy ngắn, rồi lại buộc sợi dây trên đùi, liệu có rất kỳ quái không?”

Thu Thiển đột nhiên hỏi.

“Ở nhà, chắc không phải chứ.”

Chu Tự vụt lên suy nghĩ, sau đó đưa ra câu trả lời.

“Ừm hừ!”

Thu Thiển hơi ngửa đầu, đôi mắt nheo lại, khóe miệng cong lên, kéo dài giọng, nhìn chằm chằm Chu Tự với ý sâu xa.

Chu Tự:

“...Thu tỷ ta không có ý gì khác.”

“Ta hiểu.”

Thu Thiển vẫn nhìn chằm chằm Chu Tự với ánh mắt đó.

Chu Tự:

“...”

Lần nào ngươi cũng hiểu.

Cuối cùng Thu Thiển mua váy ngắn, và đôi tất dài qua đầu gối.

Nguyệt tỷ cũng mua váy.

Không ngắn không dài, trên đầu gối một chút.

Nhưng nàng vô cùng kinh hãi với chiếc váy của Thu Thiển.

Thu Thiển đã chịu đả kích gì?

Khi về đến nhà, Chu Tự bày bức ảnh lên tủ, sau đó quyết định tu luyện.

Hôm nay Thu tỷ nhìn có vẻ nguy hiểm.

“Ngươi không ăn cơm sao?”

Thấy Chu Tự muốn tu luyện, Thu Thiển đặc biệt quan tâm hỏi một câu.

“Để lúc khác đi.”

Chu Tự trực tiếp ngồi lên trận pháp, bắt đầu tu luyện.

“Chu Tự là làm sao vậy?”

Chu Ngưng Nguyệt đang ăn nho xanh từ phòng bếp đi ra, vẻ mặt hiếu kỳ.

Hôm nay hai người này không bình thường .

“Không biết, ta chỉ cười với hắn thôi.”

Thu Thiển nhún vai, sau đó đi vào phòng bếp dọn dẹp, định nấu chút gì ăn.

Bây giờ vẫn còn sớm, Chu Tự sẽ tỉnh lại một lần vào khoảng mười giờ, đến lúc đó ăn sau cũng được.

Bắt đầu tu luyện, trước tiên Chu Tự xem Ma Chủng.

Sắp ra vòng thứ tám, hắn cách bậc tám chỉ có hai ngày, đến lúc đó đặc hiệu sẽ rơi vào hắn.

Võ lâm tuyệt học sẽ được hắn phát huy rạng rỡ.

Xác định Ma Chủng còn đang cố gắng tăng ca, hắn bèn bắt đầu tu luyện Chu Thiên Kinh.

Đợi tu luyện xong rồi ăn cơm.

Thời gian trôi từng chút từng chút, hắn lại phát lương cho Ma Chủng.

Khi hắn mở mắt, phát hiện đèn được bật sáng, trời đã tối.

“Mười rưỡi tối, cơm được hâm nóng xong rồi.”

Là giọng nói của Thu Thiển.

Chu Tự quay đầu nhìn qua, hôm nay Thu Thiển không xem album, đang cúi đầu xem điện thoại.

Nàng ngồi trên sofa, thò chân ra, nàng mặc chiếc váy dài đến đầu gối.

Cổ áo cũng để rộng thoáng hơn một chút, không kín cổng cao tường như buổi sáng.

“Nguyệt tỷ ngủ rồi à?”

Chu Tự nhìn xung quanh và không thấy Nguyệt tỷ.

Sau đó hắn đứng lên đi ăn cơm.

“Ừm, nàng nói lớn đến độ tuổi này, phải đi ngủ sớm. Như vậy mới có thể lớn nhanh hơn.”

Thu Thiển trả lời.

Chu Tự có chút tò mò, Nguyệt tỷ lại biến thành trẻ em rồi lớn lên, liệu có bị thời gian giết một đao không?

Giết thành như cha mẹ?

Ba mẹ đã như vậy rồi, Nguyệt tỷ di truyền cũng rất bình thường.

Người đã gần ba mươi tuổi không biết bị giết một đao, liệu có thể chịu đựng được không.

Tinh tinh!

Chu Tự nghe thấy tiếng điện thoại.

Còn không đợi hắn đứng lên đi lấy, Thu Thiển đã giúp hắn cầm qua, nhân tiện cất điện thoại của nàng đi.

“Ta đi ngủ đây, nhớ tự rửa bát đấy.”

Chu Tự:

“...”

Hắn cũng không phải Nguyệt tỷ.