"Đúng là nực cười"
Chu Tự cướp trái cây, khinh thường nói:
"Chúng ta giống những kẻ sẽ để ngươi giảm thọ sao?"
"Đại ca của ta nói rất đúng, nói cái gì đi nữa hắn cũng sẽ không để ngươi tổn thọ, lần sau cũng chắc chắn sẽ gặp lại chúng ta"
Lý Lạc Thư vung ra một kiếm cướp trái cây.
Hắn rất ít xuất kiếm nhưng hôm nay lại dùng rất nhiều.
Nếu để cha mẹ hắn biết hắn xuất kiếm vì muốn cướp trái cây hẳn là sẽ thất vọng lắm nhỉ?
Nhưng hắn không để ý được nhiều đến vậy.
Đoàng!
Qua một lúc sau, hai phe đều lùi về một khoảng.
Lúc này cây đã héo khô, trái cây trên tán cũng bị họ cướp trụi rồi.
Hai người Chu Tự cướp được bốn phần, quang thủ cướp được sáu phần.
Vẫn thua.
Hai người liên thủ thế mà không thắng được quang thủ, điều này khiến Chu Tự cùng Lý Lạc Thư có chút cảm giác thất bại.
Lân sau, nhất định lần sau phải tìm được quang thủ.
Họ chắc chắn không để thua.
“Thực sự không muốn gặp lại mấy người, ta cảm thấy nhìn thấy các ngươi không chỉ giảm 100 năm tuổi thọ đâu, đến 200 năm cũng nên.
Quang thủ thở dài một tiếng, chậm rãi trở về.
Hai người Chu Tự cũng không cản, cản cũng vô dụng.
Tóm lại về sau vẫn còn cơ hội.
Lý Lạc Thư thu kiếm, cảm thấy lần này rất tận hứng, chỉ là kết quả không được tốt lắm.
Chờ quang thủ biến mất, Lý Lạc Thư vung một kiếm chém tan tảng đá.
Thế này thì quang thủ không còn biện pháp để tiến vào nữa.
"Không trung biến sắc?"
Chu Tự lúc ngẩng đầu, phát hiện có lực lượng quyền hành đang hội tụ trong không trung.
Bầu trời xanh lam bị quyền hành nhuộm thành một màu khác.
"Dường như đại lục đang cộng hưởng"
Lý Lạc Thư cũng có chút kinh ngạc.
"Là lực lượng quyền hành, là loại quyền hành mà ta chưa từng thấy Chu Tự nhìn lên bầu trời, cảm thấy vô cùng kinh ngạc:
"Sẽ không phải là tân thần được sinh ra chứ?"
Lúc này hắc thụ tiêu vong, một phiến lá rơi xuống trước mặt Chu Tự.
Hắn nắm chặt theo bản năng.Ngay sau đó, lại xuất hiện một cảnh tượng.
Một người nam tử nhìn qua cây như đang cảm khái.
"Thế giới này không có Thần Minh, hết lần này tới lần khác sinh ra quyền hành, nếu còn tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ bị thôn phệ"
"Thế nhưng vị kia cũng để lại một nguồn lực lượng, chỉ là không sắp xếp cho tốt. Nếu đã như vậy, ta sẽ giúp an bài "Toàn bộ đại lục nếu đến cả một kẻ có dũng khí tự cứu mình cũng không có, vậy thì xứng đáng bị huỷ diệt ở dưới tai ách"
“Chỉ cần có được dũng khí mà từ trước đến nay chưa từng có bèn có thể có được trái tim quả cảm, mà một khi có được trái tim quả cảm thì sẽ ngưng tụ được Vô Uý chi kiếm. Như vậy là có thể có được tư cách sử dụng nguồn năng lực này, chỉ là sẽ phải trả giá bằng cả sinh mệnh. Sợ chết thì không thể được.
“Đáng tiếc không ai hỏi gì ta, thế nhưng cũng chẳng sao cả, sự xuất hiện của ta phù hợp với sự phát triển của lịch sử, sự biến chuyển của trời đất, không hận cũng không thích, không thương xót.
“Ta chính là Hỉ Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần Rầm!
Hình ảnh tan ra, Chu Tự vô cùng kinh ngạc.
Đúng là chỗ nào cũng có mặt hắn.
Thế nhưng lại không có được chìa khoá. “Không trung lại có thêm biến hoá"
Lý Lạc Thư lên tiếng nhắc nhở.
Chu Tự ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện có hào quang đang hạ xuống.
Lúc này, Vô Uý dũng giả đánh chết thụ nhân.
“Thế này ngươi đủ chết rồi nhỉ?"
“Vì sao, vì sao ngươi lại xuất hiện ngay khi ta xuất hiện chứ? Rõ ràng ta mới là chúa tể của thế giới này mới đúng"
“Vì sao? Sao một cái thân cây như ngươi lại hỏi vấn đề này? Ngươi đúng là ngu ngốc, vừa nhìn đã ngươi không có đầu óc.
“Ta nguyền rủa ngươi.
Thụ nhân rống giận.
Cuối cùng cũng tan rã mà chết.
Còn Vô Uý dũng giả thu lại lực lượng bị phân tán ra ngoài, hắn bắt đầu thừa nhận lực lượng phản phệ.
Tử vong chính là kết quả dành cho hắn.
Hào quang tan hết, bộ xương nhỏ cũng chậm rãi hạ từ trên không trung xuống.
Dần dần mất đi ý thức.
Rầm!
Bộ xương nhỉ vẫn chưa rơi xuống nền đất mà dừng lại trên một vùng mềm mại khác. Là Tiểu Thái đã tiếp được hắn.
Vì chỉ có một cánh tay có thể dùng sức nên nàng chỉ có thể đặt bộ xương nhỏ lên mặt đất. Trông thấy bộ xương nhỏ đang dần tiêu tán, nước mắt Tiểu Thái không ngừng rơi xuống.
“Bộ xương nhỏ ơi..."
Trông thấy giọt nước mắt to như hạt đậu của Tiểu Thái đang không ngừng rơi xuống, bộ xương nhỏ lại nhớ tới lời Chu Tự từng nói, quả nhiên bản thân phải chết.
“Ngươi không được chết"
Tiểu Thái nghẹn ngào nói.
Nhất thời nàng không biết phải nói gì.
Thế nhưng ma thú đều đã bị tiêu diệt.
Rất nhiều người đều quỳ gối trên nền đất mà khóc lớn.
Sau khi tuyệt vọng, cho dù chào đón hy vọng nhưng cũng mang lại bi thương đến tận cùng.
Bộ xương nhỏ cũng nghe thấy rồi, nhưng hắn đâu còn khách nào khác đâu?
Hắn cũng chỉ là một bộ xương khô mà thôi.
Hơn nữa còn sắp lìa đời rồi.
Ngẫm lại vẫn nên tha thứ cho Tiểu Thái đi thôi, giống như hắn đã từng tha thứ tiểu cô nương kia trước khi nàng mất.
Chỉ là...dường như hắn không còn sức mở miệng nữa rồi.
Lần này chết thật rồi.
Lúc này dường như hắn nghe thấy Tiểu Thái đang cầu khẩn nữ thần Ia, chỉ là nữ thần Ia ở đâu ra chứ? Đó là hư cấu thôi.
1190 chữ