Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 86: Có Thứ Gì Đó Đang Nhìn Chằm Chằm Ta




Giọng nói của Chu Tự truyền đến, giống như ẩn chứa nỗi kinh hỉ ngoài ý muốn:

“Chuyện này thì ta có kinh nghiệm rồi.”

Yên Phi Hoa trông thấy Chu Tự hành động, cánh tay của hắn giống như xoay một vòng, sau đó lại bắt lên cổ tay của thú tu thêm lần nữa.

Lần này không lập tức bẻ gãy mà khoá tay trog nháy mắt, khống chế thú tu, đè hắn ra đất.

Đã học qua chiến đấu.

"Cút cho ta!"

Thú tu bị đè xuống đất nổi khùng, hắn bắt đầu phản kháng nhưng lại không có chút tác dụng nào, cứ như vậy vô tình bị đè xuống đất.

Cả cơ thể hắn dường như đã hoá thú, hắn biết nhất định phải trốn thoát.

Yên Phi Hoa cũng không biết nên làm thế nào, căn nàng nàng còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thế cục đột nhiên biến đổi chỉ trong nháy mắt.

Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện ra tất cả sẽ nhanh chóng kết thúc.

Giọng nói của Chu Tự lần nữa vang lên:

“Hít sâu một hơi, bay đầu nên không cần nghĩ gì nhiều, ta có kinh nghiệm dày dặn. Sẽ rất nhanh thôi. Đừng nói chuyện, sẽ dễ mang đến ám ảnh tâm lý cho ta.”

Lời vừa dứt.

Oanh!!!

Tiếng vang truyền đến.

Sau đó không có bất kỳ động tĩnh gì.

Yên Phi Hoa đang chắm chú lúc trước trông thấy Chu Tự hạ quyền, con ngươi lập tức co rút.

Sau đó nàng nâng tay che kín miệng mình lại.

Thú, thú tu bị, bị người này, đánh, đánh thành….Vệt máu.

Lúc này trong đầu nàng đều ngập tràn một tin đồn.

Ma Đạo Thánh Tử, đệ nhất Ma Môn, tu Phá Thiên Ma Thể, khát máu như điên, giết người như ngóe.

Không sai đâu, đây chính là Ma Đạo Thánh Tử.

Ma Đạo Thánh Tử thực sự, còn đáng sợ hơn tên đã gặp vào tối hôm kia.

Khi ở quán cà phê, hắn thực sự đến xem mắt với Thần Nữ.

Nghĩ tới đây Yên Phi Hoa liền sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vạn phần hoảng sợ.

Nếu như...Nếu như ngày đó Thần Nữ dội cà phê lên người mình, vậy có phải ngay sau đó mình chỉ còn là một cái xác thôi không?

Có lẽ vậy.

“Lại nói, kể từ khi bắt đầu, luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn ta chằm chằm. Ở bên kia?”

Giọng nói của Chu Tự lại vang lên lần nữa.

Mà Yên Phi Hoa vừa nghe thấy câu này thì lập tức bị doạ đến lập tức dùng hai hai tay bụm chặt miệng, cả người lùi về sau thân cây, không dám làm thêm động tác gì, nàng nghe tiếng bước chân đang dần dần tới gần.

Tim như muốn nhảy ra ngoài.

Nếu bị phát hiệu chắc chắn sẽ chết dưới đòn của đối phương.

Lúc này, nàng thực sự muốn khóc.

Chẳng có chuyện gì tự nhiên mình lại theo tới đây làm gì?

Lúc này, tiếng bước chân đã đi đến phía sau thân cây, Yên Phi Hoa rất muốn chạy trốn nhưng lại không dám chạy.

Chỉ có thể cầu nguyện đối phương đừng tới đây.

Gào!

Đột nhiên có tiếng gầm từ bên kia núi truyền tới.

Chu Tự khi trước vốn muốn kiểm tra xung quanh lập tức bị hấp dẫn.

Hắn dừng bước, quay đầu nhìn về phía núi cao:

“Hoá ra dã thú ở đằng kia, vậy phải đuổi qua đó mới được.”

Vừa rồi ra tay quá mau lẹ còn chưa dùng được đặc hiệu, có chút nuối tiếc.

Sau đó hắn lấy ra một chiếc kiếm gỗ định đào một cái hố, chôn đối phương xuống.

Đó là thói quen từ nhiều năm rồi.

Ở ngoại ô hắn cũng thường xuyên chôn như vậy, đúng lúc gặp được Chung Hổ, đối phương cũng cần đồng bạn.

Nên hắn mới không động thủ chôn bạn của đối phương xuống.

Đương nhiên, số lượng cũng quá lớn.

Mấy giống động vật nhỏ thì không cần quan tâm, ví dụ như chim chuột gì đấy.

Dùng kiếm gỗ để tăng thêm linh khí, vậy mà hắn phát hiện dùng để đào hố cũng rất tiện.

“Lần sau có thể tìm Nhị lão bản xin cái cuốc, hoặc cái xẻng sắt.”

Mặc dù kiếm gỗ khá hữu dụng nhưng mà tay cầm ngắn quá.

Bỏ ra chút thời gian Chu Tự đã chôn xong dã thú cản đường không biết chạy từ đâu ra, sau đó tiếp tục đi về phía núi cao.

Yên Phi Hoa nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa hoàn toàn mới vô lực ngã xuống nền đất.

Thánh Tử mang đến cho nàng một loại áp lực vô hình.

Khiến nàng e ngại.

Lúc này nàng chẳng còn muốn đến gần ngọn núi kia nữa.

Còn về phần những người khác….

Họ cũng sẽ được diện kiến thánh uy như nguyện nhỉ?

Chúc phúc cho họ vậy, mong thiên đường không còn đau khổ.

Dưới chân núi, Chu Tự vươn hai tay lên che trên lông mày, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi cao trước mặt.

“Cao thật đấy.”

Ngọn núi này còn cao hơn cao ốc nhiều.

Một quyền thì không đánh nát được.

Thế nhưng tiếng gầm của dã thú truyền đến từ chính ngọn núi này, Tu Chân Giới có quá nhiều người, có thể sẽ tranh quái của hắn.

Nhất thời cảm thấy Tam lão bản không phải mối đe doạ nữa rồi.

Những người khác còn là mối đe doạ lớn hơn.

Vừa mới xử lý xong một con, trên tay vẫn còn dính chút máu, cũng may còn có Thuỷ Cầu Thuật, nếu không phải còn phải tìm chỗ nào đấy để tẩy rửa một chút.

Biết đặc hiệu đúng là tốt thật.