Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 87: Cảnh Tượng Đêm Đó




Thế nhưng lại không được thuận tiện như Chung Hổ, nhưng chỉ cần để ma chủng ăn đủ chín cái vòng, vậy cũng không cần phải hâm mộ Chung Hổ nữa rồi.

“Đi lên xem một chút, trên đường hẳn là có thể gặp được một đám dã thú kỳ quái.”

Chu Tự cất bước đi về phía núi cao.

Dã thú quá hung mãnh, hắn cũng không thể thử đặc hiệu được.

Ra quyền quá mau thì dễ đánh chết, quá nhẹ thì lại dễ gây phiền phức, cứ như đang ngược đãi dã thú vậy.

Đi được một đoạn, hắn đột nhiên nhìn thấy có một bóng người xuất hiện, vừa quay đầu lại nhìn, hoá ra là một con hổ chỉ có lân phiến.

"Lân Hổ?"

Bốn mắt nhìn nhau.

Khoé miệng Chu Tự hơi nhếch lên, đúng là duyên phận, gặp được giống loài quen thuộc.

Chỉ là, ngay khi đối phương trông thấy hắn, đột nhiên giống như gặp phải một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Nó nhanh chân trốn chạy.

Dường như đang dùng tốc độ nhanh nhất đời này.

Vừa chạy vừa kêu thảm thiết.

Chu Tự:

"..."

Xảy ra chuyện gì vậy?

Dáng dấp của hắn đáng sợ đến vậy sao?

Đâu thể vừa xử lý dã thú vừa che mặt được?

Không thể nào, hắn làm việc ngay ngắn đàng hoàng, căn bản không cần che mặt để làm việc.

Sau đó, Chu Tự lấy táo đông ra bắt đầu ăn, rồi tiếp tục đi dạo.

Có thể gặp được con đầu tiên, chắc chắn có thể gặp được con thứ hai.

Táo đông có hột, vừa tiện lâm thời động thủ.

Còn về phần truy kích lân hổ….

Rốt cục thì nơi này cũng không phải vùng ngoại ô Thanh Thành, cũng không phải khu vực sinh sống của người bình thường nên không phải truy kích.

Hơn nữa, nếu dã thú đã không có ý trí chiến đấu, vậy thử đặc hiệu cũng không tốt.

Liệt Hỏa Chưởng, Bài Vân Chưởng của hắn đều phải đối đầu với địch.

Bách Thức Quỷ Thiêu cũng vậy.

A, nghe nói còn có một chiêu Hỏa Chi Cao Hưng bị thất truyền, không biết có dùng được hay không.

...

Trong rừng cây, Bạch Cẩm, Bạch Phong, Khương Khâu, ba người cẩn thận đi tới.

Đương nhiên họ không dám vào núi, đó là nơi mà Đấu Giả thất giai đi vào.

Đương nhiên, việc họ có vào hay không cũng không quan trọng đến vậy.

Chỉ là Chung Hổ không để cho họ đi vào.

Bèn để họ an tầm ở trong rừng tìm cơ duyên là được rồi, chứ đừng nghĩ đến trung tâm của cơ duyên nữa.

Có thể có được chút lợi là được rồi.

Thánh Tử muốn tới, họ không có cơ hội đạt được cơ duyên.

Không tham lam thì sẽ không ở lại nơi này, nếu không biết có Thánh Tử, họ còn có thể thử một chút, nhưng đã biết có Thánh Tử, vậy thử một chút sẽ tạ thế đấy.

Chung Hổ nói vậy, họ chỉ đành nghe theo.

Bạch Cẩm cũng từng cảm thụ được thánh uy của Thánh Tử nên nàng càng thêm tin tưởng.

“Chúng ta cũng không cần cẩn thận như vậy, Thánh Tử cũng không tình cờ đến nỗi bắt gặp chúng ta ở nơi này đâu.”

Bạch Phong nói.

“Đúng vậy, có lẽ do chúng ta tự gò bó bản thân mình thôi.”

Khương Khâu nói theo.

Họ đều chưa từng được trải nghiệm sự đáng sợ của Thánh Tử nên không hề e ngại như Bạch Cẩm.

Mà đối mặt với hai kẻ vô tri kia, Bạch Cẩm chỉ dành liếc mắt nhìn xuống.

Hoàn toàn không có ý định giải thích bất cứ thứ gì.

Không sợ chết thì cứ chạy loạn đi, không ai xích họ.

Hôm nay không chỉ có môi Khương Khâu biến thành màu đen mà đến sắc mặt cũng phát đen, dường như đã làm xong công tác chuẩn bị.

Họ cũng muốn xông xáo tứ phương.

Chẳng qua khi họ muốn mở miệng, đột nhiên nghe được tiếng rên rỉ.

“Là Lân Hổ của Chung sư huynh.”

Bạch Cẩm nhận ra đầu tiên.

Rất nhanh họ đã nhìn thấy một con Lân Hổ đang hoảng sợ chạy về phía chỗ họ.

Dường như đã gặp phải một thứ gì đó rất kinh khủng.

Giống như đang chạy trốn một cách điên cuồng, theo đó còn là tiếng kêu thảm thiết.

Rất nhanh Lân Hổ đã chạy tới sau lưng ba người Bạch Cẩm, run lẩy bẩy.

Lân Hổ luôn mang lực uy hiếp vậy mà bây giờ Lân Hổ lại bị doạ thành cái dạng này….Khiến họ nhất thời cũng trở nên lúng túng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Phong có chút không hiểu.

“Là do Chung sư huynh để Lân Hổ chứng kiện cảnh tượng đêm đó, nên nó nhận ra Thánh Tử. Nói cách khác….”

Bạch Cẩm e ngại nhìn về phía và Lân Hổ chạy tới.

Nói cách khác, Thánh Tử đến rồi.

Thậm chí hắn sẽ đi về phía họ.

“Rút khỏi nơi này thôi.”

Bạch Cẩm không chút do dự.

Lập tức muốn rời khỏi nơi này.

Đám người Bạch Phong nhất thời không biết nên đi hay nên ở nhưng mà….

An toàn là trên hết, hay là cứ rút lui trước đi.

Thế nhưng họ cũng không cảm thấy Thánh Tử tới đây có thể khiến nơi này lập tức xoay chuyển.

Quan sát bên kia.

………..

Oanh!

Hồng lăng phun trào, lập tức đánh nát một con dã thú.

Bên cạnh một con yêu thú to như con trâu, người lúc trước vốn muốn muốn thi triển hồng lăng lại chỉ đá một chân tới.

Rầm!

Yêu thú to như một con trâu lập tức bị đá bay ra ngoài.

Chết bất đắc kỳ tử.

“Nơi này không có nhiều yêu thú, thế nhưng rất chịu đánh.”

Chu Ngưng Nguyệt đáp xuống mặt đất, phủi tay, mở miệng nói.