"Chậc chậc.
Chu Tự phải gật đầu tỏ vẻ bội phục:
"Nhị lão bản quả nhiên là người trong nghề, à mà ngươi trả tiền lần nào chưa?"
"Lúc ăn tết có trả một vạn tệ, vẫn còn nợ một vạn năm ngàn tệ. Nhưng ta thế chấp pháp bảo ở chỗ nàng, lúc cần dùng thì đi qua thuê là được. Một ngày năm mươi tệ, bình thường chỉ cần dùng nửa ngày là được, nên ta mặc cả chỉ còn ba mươi"
Minh Nam Sở nói rất đường hoàng.
Chu Tự:
Hóa ra cuộc sống của nhị lão bản đã tệ tới mức này rồi.
Vì thiếu tiền mà bán rất nhiều thứ.
Lúc đầu Tô Thị có rất nhiều tiền tiết kiệm, nhưng nàng bị người này người kia mượn đi hết, khiến nàng cũng nghèo theo.
"Nhị lão bản có nợ tiền đại lão bản không?"
Chu Tự tò mò mà hỏi.
"Có nợ tám ngàn tệ, pháp bảo hộ thân cũng bị ta thế chấp ở chỗ nàng rồi"
Minh Nam Sở trả lời.
Mới đầu năm đã nợ nhiều như thế rồi, không biết tới cuối năm sẽ nợ bao nhiêu đây.
"Thật ra ta hi vọng các nàng luôn độc thân, nếu không ta cũng chẳng mượn tiền được"
Minh Nam Sở than thở nói.
"Nhị lão bản, ngươi cũng đã nghèo khó như thế rồi, khi nào ngươi tấn thăng Trận Linh ngũ phẩm vậy?"
Chu Tự hỏi.
Minh Nam Sở nghe vậy thì lắc đầu:
"Ngay cả lão bà ngươi còn chưa tấn thăng, mấy người bọn ta làm gì có thiên phú này chứ? Đại khái còn phải đợi rất lâu nữa"
Chu Tự gật đầu.
Dù Thu Thiển có khóa giúp đỡ, nhưng nếu muốn tấn thăng Trận Linh Ngũ Phẩm cũng không phải là điều dễ dàng.
Nhất là Thu tỷ còn chưa xác định cần trận linh nào.
"Đúng rồi, sao đột nhiên ngươi lại muốn mượn tiền?"
Minh Nam Sở đặt điện thoại di động xuống, hắn hơi thắc mắc mà cất tiếng hỏi.
"Ta định dẫn Thu tỷ đi chụp ảnh cưới"
Chu Tự cũng không có ý định giấu diếm.
Thật ra hắn còn muốn tìm Lý Lạc Thư vay tiền, nhưng ai bảo hắn không liên lạc được chứ.
"Hóa ra là chuyện quan trọng"
Minh Nam Sở hơi kinh ngạc, hắn suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói:
"Tiền thì ta không có cho ngươi mượn, nhưng ta có quen một sư tỷ, gần đây nàng cũng vì sầu khổ mà làm thợ quay phim trong tiệm váy cưới. Nàng còn có cả một đội ngũ hỗ trợ. Nếu tìm nàng thì có lẽ sẽ rẻ hơn được chút, lôi cái danh tiếng Thánh Tử Ma Đạo của ngươi ra, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám chặt chém ngươi"
Chu Tự thắc mắc:
"Tại sao không phải là để nàng nể mặt ngươi?"
"Ta thì có mặt mũi gì chứ? Chẳng lẽ người quen là không chặt chém được à? Nhất là sư tỷ ta, nàng là người nghèo giống như ta vậy, ngươi nghĩ xem nàng có nể mặt ta mà không chặt chém không chứ?"
Minh Nam Sở tỏ vẻ bản thân đã nhìn thấu sư tỷ mình:
"Vậy nên dùng danh tiếng của Thánh Tử Ma Đạo là tốt nhất. Người bình thường không biết tới cái tên này, nhưng sư tỷ của ta thì biết. Nhưng chuyện này đừng để nàng biết trước, nếu không nàng sẽ không dám đến đây đâu. Để ta lừa nàng qua đây trước, đầu tiên sẽ nói là khách hàng lớn, trả tiền công cao, dựa vào uy tín và danh dự của ta nhất định có thể lừa nàng tới đây thành công. Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi"
Chu Tự:
"..."
Nhị lão bản cũng là người hung ác đấy, vì để mình không vay tiền hắn mà còn gài bẫy cả sư tỷ.
"Khi nào nàng mới tới Thanh thành vậy?"
Chu Tự hỏi thêm.
"Chuyện này còn phải xem khi nào ngươi muốn chụp hình cưới"
Minh Nam Sở vắt chân chữ ngũ rồi nói:
"Ta sẽ đánh tiếng với nàng trước, đến lúc đó để nàng có thời gian rảnh thì đi qua đây Chu Tự nghe vậy thì vô cùng vui mừng:
"Nhị lão bản, lần sau ta mời ngươi ăn cơm"
"Ăn cái gì?"
"Cơm dĩa, trong vòng mười lăm tệ thôi, ý là sau khi dùng phiếu giảm giá"
"Khá...khá xa xỉ đấy nhỉ"
"Đúng không?"
Sau đó Chu Tự cũng yên tâm làm việc.
Thứ tư, Tô Thi và Âm Túc tiến vào Giai Linh lục phẩm cùng một lúc.
Tối đó họ đã đi ăn tiệc.
Thứ năm lại được ăn thêm một bữa.
Ngày mười tám tháng hai.
Thứ sáu, Chu Tự phát hiện Ma Chủng bắt đầu xuất hiện cái vòng thứ chín như một kỳ tích.
Có lẽ tối nay sẽ tấn thăng được Nguyên Linh tứ phẩm.
Việc này khiến hắn có một xúc động muốn gọi điện thoại cho lão cha.
Nhưng Chu Tự cũng không vội, hắn định tối nay mới gọi.
Gọi trước khi quay về vẫn tốt hơn. Sau khi quay về hai người họ rất dễ tức giận, đến lúc đó không những không đòi được tiền, lại còn dễ bị đánh.
Chiều tối.
Mấy người Chu Tự tới thành Biên Giới, họ phát hiện cây Bất Tử đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Thu Thiển nhìn cây Bất Tử, rồi lại nhìn ổ khóa trong tay, nàng nói:
"Có lẽ đây là đêm cuối cùng rồi"
Tất cả mọi người nghe vậy thì đều trở nên hưng phấn.
"Cuối cùng cũng sắp chín rồi"
Chu Ngưng Nguyệt là người vui nhất.
Cây Bất Tử cành lá xum xuê, bây giờ đã kết rất nhiều quả.
Đủ cho nàng ăn rất lâu.
Ba vị cẩu trưởng lão cũng hào hứng không sao tả xiết. Bọn hắn đợi lâu như thế cuối cùng cũng đợi tới ngày này, bọn hắn đã không chịu được thêm bất cứ điều ngoài ý muốn nào nữa rồi.
Hi vọng bây giờ đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Thất Thiên ngồi trên cây, nàng cũng muốn thử xem.
Trong Thất Thiên Tháp, nàng hầu như là không ăn gì cả, tới đây rồi thì thấy quả nào cũng muốn thử xem sao.
Mặc dù nơi này khá là khủng bố, nhưng ở đây vẫn rất vui vẻ.
À, nếu như không có người ngày nào cũng đuổi theo đòi đánh nàng thì sẽ càng vui vẻ hơn.
1270 chữ