“Ấy?"
Thu Thiển nói với nụ cười xấu xa:
“Ngươi không dạy hắn năm trăm chứ?"
Vừa nghe, Chu Tự lập tức nói:
“Thu tỷ, đó chỉ là hiểu lầm.
Thu Thiển vẫn giữ nụ cười, không nói gì. Chu Tự cảm thấy sau này nên ít nhắc đến xem mắt thì hơn, còn phải tìm được bán tiên, đến lúc đó bảo hắn tìm xem người đó ở đâu để đi đối chất.
“Ngày mai trở về, còn phải mang một ít về cho cha, mẹ, còn có nhị thúc nhị thẩm Chu Tự lại hái thêm một ít.
“Hay là cũng tặng cho đám người Thanh Long mỗi người một quả?"
Chu Tự quyết định. Dù sao họ cũng thường xuyên chết, còn chết vì hắn. Tặng ít trái cây hỏi thăm cũng là việc nên làm.
Ba vị cẩu trưởng lão rất khâm phục Chu Tự, Thất Thiên cũng kinh ngạc. Đâu có ai đi tặng như vậy. Nhưng cũng chính vì vậy mà họ mới có thể được ăn quả bất tử. Qua khoảng thời gian nữa còn được ăn tiếp một quả.
Chậc chậc, khó mà tin nổi. Người khác đánh sống đánh chết cũng không có được thứ gì, họ lại được ăn liền hai quả. Chỉ vì làm việc ở đây.
Đóng gói xong, Chu Tự mới hỏi những người khác:
“Các ngươi muốn nuôi thần thú không?"
“Thần thú ư?"
Tô Thi lại hái một quả vừa ăn vừa hỏi, cũng không phải là quả trí tuệ, nàng ăn cũng không có áp lực.
“Loại như này"
Chu Tự lấy ra một ít hạt trân châu nói:
“Có gấu sơ sinh, phượng hoàng lửa sơ sinh, thú cưng sơ sinh lông xù.
“Phượng hoàng lửa này to bằng bàn tay phải không? Hình như nó có thể bay được rồi, ta nuôi được, nhưng nó ăn cái gì?"
Tô Thi tỏ vẻ mặt hưng phấn hỏi.
“Làm sao ta biết được?"
Chu Tự hỏi ngược lại. Mình chỉ tiện tay mua mấy thứ này về, đâu biết nuôi thế nào.
“Ngày mai đi hỏi cha ta, chắc là hắn biết"
Tô Thi cầm hạt châu bóp vỡ tại chỗ. Lập tức phượng hoàng lửa to bằng bàn tay nhìn Tô Thi rồi hưng phấn bay đến bên cạnh và cọ cọ mặt nàng khiến Tô Thi vui không lời nào tả xiết.
Đám người Âm Túc cũng nổi hứng thú, mỗi người chọn một con sơ sinh. Điều đáng nhắc đến là nhị lão bản chọn một thú cưng giống như con rùa, lý do rất đơn giản, nuôi không tốn sức, không cản trở hắn chơi game. Âm Túc nuôi một quả cầu có lông lùm xùm, cũng không biết là thứ gì. Từ Từ nuôi một con cá, hơi giống với cá voi. Hàn Tô nuôi một con hổ nhỏ rất giống với mèo. Đại khái là một con tinh nghịch nhất trong số thú cưng của mấy người.
“Nguyệt tỷ, chỉ có hai con gấu, ngươi muốn nuôi không?"
Chu Tự ném gấu cho Nguyệt tỷ, thuận tiện nói:
“Nhưng chỉ được nuôi ở đây, không được mang về.
Chu Ngưng Nguyệt cũng không để ý, trực tiếp nuôi hai con gấu. Ôm gấu, ánh mắt Chu Ngưng Nguyệt như phát sáng.
“Cho các ngươi ăn này.
Chu Ngưng Nguyệt lấy ra quả quýt đã bóc sẵn.
Chu Tự:
"..."
Quả nhiên Nguyệt tỷ không thích hợp nuôi thú cưng, hoàn toàn là ăn đồ chua giúp nàng.
Chu Tự và Thu tỷ không nuôi con gì. Họ không nuôi thú cưng, cho Nguyệt tỷ nuôi cũng là vì nàng luôn muốn nuôi gấu. Nhận nuôi thú cưng xong, cả đoàn người rời khỏi Biên Giới Thành, còn lại ba vị cẩu trưởng lão và Thất Thiên trông coi Biên Giới Thành. Lập tức họ cảm thấy áp lực rất lớn. Phải biết rằng, cây bất tử đã trưởng thành, ở ngay bên cạnh họ, có lẽ sẽ dẫn đến vô số cuộc tranh cướp đây? Nhất thời họ lại cảm thấy, không có Chu Tự ở đây, họ rất khó canh giữ.
Là vì sao?
Rất nhanh họ đã hiểu ra. Tuy rất nhiều lúc Thánh Tử Ma Đạo khiến họ cảm thấy không đúng, nhưng sự mạnh mẽ của hắn thì không còn gì phải nghi ngờ, hắn thực sự là vô địch.
Hắn đứng ở đây, Biên Giới Thành sẽ an toàn.
“Các ngươi trông coi cho tốt đấy, tuy ta lợi hại, nhưng cũng có thể xuất hiện điểm mù.
Thất Thiên cũng là người từng gặp sóng to gió lớn.
Ba vị cẩu trưởng lão gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Vùng ngoại ô, Chu Tự gọi điện tìm bốn người Thanh Long. Lần này không phải chạy, nên không ai chết.
“Tặng các ngươi đấy, một người một quả.
Chu Tự cho họ mỗi người một quả.
“Quả này..
Đám người Thanh Long không yếu, lập tức có thể nhận ra thứ này tốt đến mức nào.
“Thứ này quá quý giá, nên để."
Bạch Hổ định từ chối, dù sao họ ăn vào cũng vô dụng.
“Nên cái gì?"
Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên hỏi.
Lúc này nàng ôm mấy quả liền, vừa ăn vừa hỏi.
Bốn người:
Loại quả này không đáng tiền từ lúc nào? Môn chủ đào cây thần nhà nào thế? Thực ra ma môn cũng có loại cây thần lợi hại, vấn đề ở chỗ nó không chín.
“Dạo này thiếu chủ không sao chứ?"
Huyền Vũ có lòng tốt hỏi.
“Không sao, ngày mai cha ta gọi ta về, các ngươi có muốn cùng đến ăn một bữa không?"
Chu Tự có lòng tốt mời.
“Thiếu chủ, chúng ta còn có nhiệm vụ phải làm.
Thanh Long nghiêm túc nói:
“Thời gian chính là mạng sống, chúng ta không quấy rầy Thiếu chủ và Đại tiểu thư nữa"
“Chờ khi thiếu chủ và thiếu phu nhân thành hôn, chúng ta sẽ đến.
Bạch Hổ nói.
“Tạm biệt"
Chu Tước vung tay cáo biệt.
Sau đó bốn người biến mất trong nháy mắt.
Chu Tự:
"..."
Sau đó hắn lại gọi Đông Húc.
“Chuyển phát nhanh đến Đạo Tông Thiên Vân ư?"
Nghe vậy, sắc mặt Đông Húc liền có chút khói coi:
“Muốn đích thân ta chuyển ư?"
“Tốt nhất là đích thân ngươi chuyển đi Chu Tự đưa cái bọc cho Đông Húc.
Nhận lấy cái bọc, Đông Húc biết trong này chắc chắn không phải thứ bình thường. Nhưng hắn vẫn làm, yên ổn một thời gian, rồi lại phải làm nghề cũ.
“Đúng rồi, tặng ngươi đấy"
Chu Tự đưa ra một quả bất tử vừa nhỏ vừa xấu.
“Đây là cái gì?"
Đông Húc thấy hơi kỳ lạ.
“Khi nào ngươi chuyển phát nhanh xong rồi ăn"
Chu Tự nhắc nhở nói.
Sau đó đám người Chu Tự ai về nhà người nấy. Ngày mai phải đi làm đêm, nên về nhà rồi.
1100 chữ