Thập Nhị Minh Linh Môn.
Ngưu môn.
Tần Văn Thành đứng bên giường với vẻ mặt lo lắng. Lúc này vợ hắn nằm trên giường, một vị tiên tử đang bắt mạch giúp. Vị tiên tử này cứ cau mày suốt. Rất nhanh nàng bắt mạch xong.
“Tiền bối, thế nào rồi?"
Tần Văn Thành vội hỏi.
“Tình hình không được ổn lắm.
Tịch Nhan tiên tử lắc đầu nói:
“Sức khỏe nàng ta vốn yếu ớt, gần đây lại bị khí tức linh thú của Thập Nhị Minh Linh Môn tấn công, hiện giờ khí hung ác đang quanh quẩn xung quanh cái thai. Cứ tiếp tục như vậy sẽ có nguy hiểm rất lớn, cần phải nghĩ cách đuổi luồng khí hung ác đó đi.
“Kia phải đuổi nó đi bằng cách nào?"
Tần Văn Thành có chút sốt ruột, nhưng vẫn nắm chặt tay vợ, bình tĩnh hỏi.
“Có hai cách"
Tịch Nhan tiên tử chậm rãi nói:
“Một là mời tiền bối tông môn ra tay, nhưng cần tiền bối có tu vi cực mạnh và khí tức ôn hòa, nếu không, sẽ làm hại đến cái thai. Cách thứ hai càng khó hơn, chính là tìm một con thần thú, còn phải là sơ sinh, như vậy có thể trực tiếp dùng khí tức của thần thú nhỏ đánh lùi khí hung ác của linh thú. Nhưng...Thập Nhị Minh Linh Môn không có thần thú sơ sinh. Với các ngươi, muốn có thần thú sơ sinh còn khó hơn lên trời, chỉ có thể thử đi mời một số tiền bối thôi"
Ngày hôm sau, Chu Tự tạm biệt Thu tỷ đi làm. Nguyệt tỷ ăn nhiều trái cây quá, không tỉnh dậy nổi. Những người khác đều không dám ăn quả thứ hai, chỉ có Nguyệt tỷ ăn quả như ăn cơm. Tô Thi cũng chỉ ăn mấy quả.
Tối qua Thu tỷ tắm rửa xong rồi chạy đi ngủ, không cho Chu Tự cơ hội. Chu Tự cũng không nghĩ nhiều, vừa mới bị bắt gặp, đương nhiên phải đợi một thời gian.
Thư viện, Chu Tự quẹt thẻ xong rồi đến văn phòng bên cạnh. Trình tỷ và Vân Tiêu tiên tử đã ngồi bên bàn làm việc từ lâu. Lúc này Vân Tiêu tiên tử đang ăn đồ ăn và xem kịch. Khó mà tưởng tượng nổi, đường đường một cái chưởng giáo, tại sao lại biến thành như này?
“Trình tỷ, Vân tỷ.
Chu Tự đi vào rồi lấy hai quả đưa qua:
“Tặng các người đấy"
“Là cái gì thế?"
Vân Tiêu tiên tử cũng không ngẩng đầu lên hỏi, hình như đang xem đến đoạn cao trào.
“Quả của cây bất tử.
Chu Tự trả lời.
"Ồ"
Đáp một tiếng, Vân Tiêu tiên tử tiếp tục xem TV. Dừng một chút, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Tự rồi cầm một qua nói:
“Thật không?"
Kiểm tra một hồi, nàng phát hiện đúng là thật. Sau khi xác định xong, Vân Tiêu tiên tử kích động đến mức muốn giới thiệu bạn gái cho Chu Tự.
“Ta có vợ chưa cưới rồi.
Chu Tự trả lời.
“Thật đáng tiếc.
Vân Tiêu tiền tử thở dài nói.
Chu Tự:
"..."
“Hai quả? Có quý giá quá không?"
Trình tỷ hỏi.
“Đúng, rất quý giá, cho Trình trưởng lão một quả là được rồi, ta không ăn đâu"
Nói xong Vân Tiêu tiên tử để lại một quả về chỗ.
“Không cần"
Nói xong Chu Tự lấy ra một giỏ quả bất tử nói:
“Xem đi, ta còn rất nhiều, nhưng chỗ này là mang về cho cha mẹ ta.
Vân Tiểu tiên tử:
"..."
Cảm giác thấy mình bị người ta khoe khoang giàu có.
Trình tỷ nhìn về phía đám người Âm Túc.
“Trình tỷ không cần lo lắng, chúng ta đã ăn rồi, rất ngon.."
Âm Túc có chút xấu hổ. Ăn đồ tốt như vậy, thực sự khiến nàng xấu hổ. Trình tỷ cũng không nói gì thêm.
Đợi Chu Tự rời đi, Vân Tiêu tiên tử mới vui vẻ nói:
“Trình trưởng lão ăn quả này, cơ thể ngươi sẽ không còn vấn đề nữa chứ? Một quả không đủ, cho ngươi quả của ta. Nếu không cũng hời cho con bé Dao Di đó.
Nàng không định ăn, tuy là ngon, nhưng cảnh giới của nàng đã đạt đến đỉnh cao mà giới tu chân biết.
Ăn hay không cũng không có tác dụng.
“Mùi vị rất ngon.
Trình tỷ cắn quả bất tử nhìn Vân Tiêu tiên tử nói:
“Ngươi chắc chắn không ăn chứ?"
Vân Tiêu tiên tử:
Đó là bảo vật đối với tiểu bối tông môn, nàng không nỡ.
“Được rồi, chia cho người một nửa nhỏ"
Trình tỷ bất đắc dĩ cười rồi chia một nửa cho Vân Tiêu tiên tử:
“Chỉ chút này thôi đã khiến ta hồi phục nhiều rồi.
“Trình trưởng lão...
Vân Tiểu tiên tử cảm động nói:
“Vẫn là ngươi thương ta nhất.
Rất nhiều năm nay, chỉ có Trình trưởng lão coi nàng là tiểu bối.
Trình tỷ:
"..."
Buổi chiều, thỉnh thoảng Chu Tự lại nhìn đồng hồ.
“Ngươi vội tan làm vậy à?"
Minh Nam Sở tò mò hỏi.
“Con rùa của ngươi đâu?"
Chu Tự hỏi.
“Trong văn phòng ấy, đại lão bản và tam lão bản đang ngắm.
Minh Nam Sở bất đắc dĩ nói:
“Các nàng còn đang nghiên cứu nuôi thú cưng thế nào, vẫn là rùa dễ nuôi, cho nó ít thịt là nó ăn rất vui vẻ"
“Đã có thú cưng, cuối cùng tam lão bản không đến giúp ta làm việc nữa rồi. "
Chu Tự sụt sịt nói.
Tô Thi cũng không quấy rồi, chỉ là quá nhiều vấn đề. Không phải là không biết cái này để đâu thì là không biết cái kia để đâu.
“Vẫn chưa nói tại sao ngươi vội tan làm thế?"
Minh Nam Sở nói.
“Ta chỉ đang cảm khái thời gian trôi quá nhanh, đã bốn giờ rồi. Nếu có thể ta hy vọng thời gian tan làm có thể muộn hơn một chút"
Sắc mặt Chu Tự hơi tái nhợt..
Minh Nam Sở:
"..."
Hắn nghĩ ra rồi, hôm nay Chu Tự phải về nhà.
“Đúng rồi, lúc nào sư tỷ người đến? Ta dự tính tuần sau, hoặc tuần sau nữa sẽ chụp. Nàng lấy bao nhiêu tiền?"
Chu Tự hỏi dò. Hắn đã chuẩn bị tám ngàn, hôm nay phát lương thì là hơn tám ngàn. Chắc là đủ.
1075 chữ