Thực ra trong lễ thành hồn của Tần Văn Thành, ít nhiều hắn cũng có được lợi ích, bây giờ chỉ là trả ân tình mà thôi. Đương nhiên, hắn cũng xem trọng nhà Tần Văn Thành. Có lẽ Tần Văn Thành chỉ cần cầu xin những người khác cũng hoàn toàn không vấn đề, vậy tại sao mình không đến chứ? Ít nhiều cũng có thể khiến đối phương cảm kích.
Cầm Âm tiên tử cũng không nhiều lời, đi vào bên trong. Hiếm khi. Họ đến bên giường. Lúc này Thượng Quan Hồng Anh dựa trên đầu giường, sắc mặt tái nhợt do lo lắng.
“Trông có vẻ sức khỏe hơi yếu.
Cầm Âm tiên tử cau mày.
Sau đó nàng đưa tay ra kiểm tra, rất nhanh nàng thu lại tay nói:
“Hơi muộn"
Câu nói đột ngột này khiến Tần Văn Thành và Thượng Quan Hồng Anh đều căng thẳng, vẻ mặt càng tái nhợt. “Hiện giờ luồng khí hung ác đó đã ảnh hưởng đến thai nhi, ta có thể dùng sức mạnh đánh tan, cũng sẽ làm rất cẩn thận. Nhưng vấn đề ở chỗ thai nhi quá yếu, nó không chịu nổi bất kỳ sức mạnh nào chạm vào, chỉ hơi bất cẩn một chút sẽ gây ra tổn thương lớn"
Cầm Âm tiên tử nhìn mọi người nói:
“Ta nếu ra tay, nắm chắc chín phần giữ được cái thai này, nhưng cũng có khả năng khiến nó đụng vào một chút sức mạnh. Chủ yếu là bởi vì khí hung ác sẽ phản kích. Đến lúc đó sợ rằng sẽ giữ được thai nhi, nhưng khi sinh ra cũng sẽ yếu ớt bẩm sinh"
Cuối cùng nàng lại bổ sung:
“Đương nhiên, chuyện gì cũng có tỷ lệ thất bại, một khi tỷ lệ chuyện ngoài ý muốn nhiều hơn, thì cũng có khả năng không giữ được. Thực ra cách tốt nhất vẫn là tìm một thần thú sơ sinh. Khắc chế trời sinh, không cần dùng đến bất kỳ sức mạnh nào. Để nó đứng trên bụng của nàng ta là được. Hoặc là tìm một trẻ sơ sinh bẩm sinh đã có khí tức đặc biệt, cũng có thể làm được.
“Giới tu chân chỗ nào có thần thú sơ sinh?"
Tần Văn Thành thử hỏi.
Có thể có cách tốt hơn, hắn không muốn để con của mình mạo hiểm. Nhưng nếu không có...
“Theo ta được biết, hình như không có.
Cầm Âm tiên tử lắc đầu nói:
“Nhưng có thú sơ sinh thì họ cũng sẽ không nói ra, cho nên ta cũng không biết tất cả. Nhưng các ngươi phải mau chóng quyết định đi. Càng kéo dài thời gian, càng nguy hiểm cho cái thai.
Tần Văn Thành nhất thời không đưa ra được quyết định. Nhưng hắn biết hắn buộc phải quyết định, không thể để Hồng Anh quyết định. Như vậy tất cả hậu quả thì một mình hắn gánh chịu là được. Đúng lúc hắn cắn răng định đưa ra quyết định, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa:
“Tần đạo hữu đang có khách ư?"
Một người đàn ông dắt trường kiếm sau lưng lúng túng nói:
“Đây là hàng chuyển phát nhanh của ngươi, nhận đi Tần Văn Thành cáo lỗi, rồi lập tức đi ra nhận chuyển phát nhanh.
“Tốt nhất nên kiểm tra đi"
Đệ tử của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông nói.
Tần Văn Thành cũng không dám làm chậm trễ thời gian, lập tức kiểm hàng. Hắn cảm thấy ánh mắt của hai vị tiền bối phía sau nhìn hắn có chút thất vọng, dường như đang nói lúc này còn có tâm trạng mua đồ. Kiểm hàng xong, Tần Văn Thành kinh ngạc nhìn hạt trân châu trong tay.
Hắn phát hiện trong hạt trân châu có một...con hổ màu trắng tuyết?
Khi hắn quan sát đối phương, hình như đối phương hơi có cảm nhận, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Con hổ sống?
Nghĩ đến đây, bắn bóp vỡ hạt trân châu theo bản năng.
Liền sau đó một con hổ to bằng bàn tay đứng trên lòng bàn tay hắn, liếm hai cái còn dùng đầu cọ sát. Ấy thế mà hổ sống thật.
Tần Văn Thành khó mà tin nổi.
Lúc này, con hổ trên bàn tay nhìn về phía sau Tần Văn Thành rồi vọt nhảy xuống chạy vào trong phòng.
“Nguy rồi"
Hắn lập tức quay người muốn bắt con hổ.
Cầm Âm tiên tử còn đang cảm khái, ông chồng này không đủ quan tâm vợ của mình. Lúc này một bóng hình màu trắng chạy đến bên giường với tốc độ cực nhanh.
Thượng Quan Hồng Anh nhìn thấy hổ con màu trắng tuyết đứng bên giường, nàng cảm thấy đối phương không có ác ý.
Lúc này Tần Văn Thành vừa lo lắng chạy đến đang định làm gì thì bị Thượng Quan Hồng Anh mỉm cười ngăn lại, bảo hắn không cần lo lắng. Con hổ con to bằng bàn tay này nhảy lên bụng của Thượng Quan Hồng Anh, nó cúi đầu hơi nghi hoặc, lại có hơi tức giận rồi há miệng, ngao một tiếng.
Ngao!
Lúc này nó mới hài lòng nằm bò trên bụng Thượng Quan Hồng Anh, cuộn người nghỉ ngơi. Chính tiếng ngao này khiến Thượng Quan Hồng Anh sững sờ, bởi vì nàng cảm thấy bụng không còn đau như trước đó.
Chuyện...chuyện gì thế này?
Cầm Âm tiên tử còn kinh ngạc hơn, nàng khó mà tin nổi nhìn con hổ con đó. Vừa nãy nàng nhìn rất rõ ràng, khí hung ác do linh thú tấn công sinh ra hoàn toàn biến mất trong tiếng gầm ngọt ngào của con hổ con đó.
Sao có thể?
“Con hổ này là..."
Nàng lại gần muốn tóm lấy con hổ kiểm tra theo bản năng. Nhưng lúc nàng lại gần, con hổ con vốn đang nằm bò ra, đột nhiên đứng lên, ánh mắt hung dữ, tức giận nhìn người đang lại gần. Trong tích tắc, hào quang trắng bạc phóng ra, khí tức mênh mông như núi tuyết cuồn cuồn. Phía sau nó dường như có một con hổ khổng lồ trắng tuyết đứng sừng sững trên núi tuyết vô tận.
Tiếng gầm vang ngàn dặm, khí hung ác chiếu nhật nguyệt.
“Con hổ tuyết trắng thượng cổ này, sao thế được? Giới tu chân không có loại thần thú này mà Kim Đạo Minh cũng kinh ngạc:
“Loại sức mạnh huyết mạnh đẳng cấp này, làm sao có thể yên tĩnh nằm bên cạnh loài người chứ?” Nhất thời hai người bị sức mạnh huyết mạch của đối phương ép lui.
1086 chữ