“Thu tỷ, nếu ngươi xuất hiện lúc ta mười năm tuổi, ta chắc chắn sẽ yêu sớm.
Chu Tự nghiêm túc nói.
“Ta nghe nói mẹ ngươi rất tiếc nuối vì ngươi không yêu sớm.
Thu Thiển cười nói:
“Nàng cùng muốn bị thầy giáo gọi đến rồi về còn có thể đánh ngươi.
“Chỉ trách bản thân mẹ, không cho ta quen biết ngươi"
Chu Tự nghiêm túc nói.
“Ấy, ngấy quá"
Thu Thiển giả bộ chê bỏ đứng lên rồi nói:
“Có lẽ Tô Thi đã nướng rất nhiều đồ, ngươi muốn ăn gì? Ta đi lấy xuống cho ngươi.
Ngày hôm sau, Chu Tự ôm chăn mở mắt. Đã lâu không ngủ ngon như vậy.
"Ha."
Hắn ngáp một cái, rồi ngồi dậy. Cảm giác như thiếu thứ gì. Đúng rồi, là tiếng báo giờ của Thu tỷ. Không ở bên cạnh, cũng không báo giờ, cứ cảm thấy không quen.
Bất giác, thế giới của hắn, khắp nơi đều là hình bóng Thu tỷ.
“Xem ra vết thương lành rồi.
Chu Tự kiểm tra, đúng là không đau nữa. Không biết là thuốc tốt, hay là khả năng tự lành của mình tốt. Thay quần áo xong, Chu Tự liền đứng lên. Hắn nhìn căn phòng bên cạnh, phát hiện bên trong không có ai.
Đây là phòng của Nguyệt tỷ.
Bình thường thì Thu Thiển, Chu Ngưng Nguyệt và Tô Thi sẽ ngủ trong căn phòng này. Không phải do thiếu phòng mà là do các nàng muốn ngủ cùng nhau. Các nàng cũng không chê chật chội. Nhưng không bao lâu nữa các nàng cũng chỉ có thể ngủ hai người mà thôi, dù sao sắp tới hắn và Thu Thiển sẽ kết hôn, đến lúc đó hai người họ sẽ ngủ cùng một phòng. Hắn cũng chỉ muốn tốt cho mấy người Nguyệt tỷ.
Chu Tự nhìn xuống dưới lầu, phát hiện không có ai ở nhà cả.
"Các nàng đi đâu rồi?"
"Bọn họ lại bỏ rơi mình ở nhà rồi à?"
"Mới bảy giờ mà họ đã đi dạo phố rồi sao?
Chu Tự rửa mặt rồi đi dạo khắp nơi.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, nhưng ta phải làm gì bây giờ?"
Chu Tự suy nghĩ, hắn định xem có động vật gì kỳ quái không để làm lại nghề cũ.
Vừa mới đi ra ngoài chưa được mấy bước thì hắn đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ở ngã tư đường ăn quẩy, uống sữa đậu nành.
Chu Tự đã từng gặp người này rồi, chính là kẻ đã bắt chuyện với hắn ở nội bộ ngoại thành Thần Vực.
Nhìn khí chất đã biết đây là một người rất cường đại.
"Lại gặp mặt rồi"
Người đàn ông trung niên nhìn Chu Tự, sau đó ném qua cái bánh bao mình chưa ăn:
"Ngươi ăn không?"
Chu Tự nhận lấy rồi nói:
"Ngươi là người của thời đại thần minh à?"
"Đúng thế.
người đàn ông trung niên cười nói:
"Có vấn đề gì à?"
"Vì sao ngươi dám tới đây?"
Chu Tự hỏi ra thắc mắc sâu trong lòng.
Người của thời đại thần minh dám xuất hiện trong địa bàn của Ma Đạo Cự Phách ư?
Điều này nói lên sự mạnh mẽ của đối phương hay là hắn không sợ chết?
"Vì sao ta không dám xuất hiện ở đây?"
Người đàn ông trung niên cười nói:
"Ý ngươi là do Tịnh Thần Chu Vương ở đây ư?"
"Ngươi không sợ hắn à?"
Chu Tự trả lời.
"Ta cũng không làm nên tội tình gì, vì sao phải sợ chứ?"
người đàn ông trung niên đi song song bên cạnh Chu Tự:
"Tịnh Thần Chu Vương khác với thần của thời đại thần minh, dường như hắn không thèm chú ý tới việc chư thần trở về. Chỉ cần ngoan ngoãn không gây chuyện, chịu an cư lập nghiệp thì hắn cũng không định ra tay. Chỉ có cường giả mới có khí độ như vậy, cho nên thời đại thần minh không có cường giả như vậy"
"Ta cảm thấy ngươi cũng không tầm thường, ngươi là thần minh ư?"
Chu Tự ăn bánh bao, hắn hỏi.
Đây là địa bàn của cha Nguyệt tỷ, hắn hoàn toàn không lo lắng. Không còn chỗ nào an toàn hơn chỗ này nữa rồi, cho dù Thanh thành cũng vậy.
Mặc dù không biết những người kia chạy đi đâu rồi, khả năng cao là đi dạo phố.
"Thần minh à?"
người đàn ông trung niên lắc đầu:
"Không tính thế được, ta chỉ là hậu chiêu do thần minh nào đó để lại mà thôi. Vì vài lý do mà ta bừng tỉnh, lại muốn dạo chơi khắp nơi. Nhưng ta đi dạo một vòng thì phát hiện không có người nào để ta nói chuyện. Nếu không phải họ quá yếu sợ ta thì chính là ta quá yếu, sợ hãi họ. Ngươi là người đầu tiên yếu hơn ta nhưng không hề sợ ta. Nên ta rất muốn trò chuyện cùng ngươi "Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có người nói rằng muốn trò chuyện cùng ta. Trí Giả và những người khác cũng không thích nói chuyện với ta"
Chu Tự cười nói.
"Có lẽ là do ta vừa thức tỉnh"
người đàn ông trung niên cũng cười đáp lời.Chu Tự quay đầu nhìn người bên cạnh rồi tò mò mà hỏi:
"Ngươi tên gì?"
"Ta không có tên, nhưng nếu ngươi muốn có một cách xưng hô thì có thể gọi ta là Tai Họa"
Tai Họa bình tĩnh nói.
"Ngươi là hậu chiêu do Tử Thần Tai Ách chuẩn bị ư?"
Chu Tự nghe vậy thì hiểu ngay.
Tai Họa cười cười, hắn không trả lời câu hỏi này.
Đợi hắn ăn xong quẩy trong tay thì mới nói:
"Ngày chư thần trở về cũng không còn xa, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Không hề, ta cũng chẳng có cách nào xử lý chuyện này"
Chu Tự nhún vai rồi nói.
Chuyện này đáng lẽ là của mấy người lão cha, nhưng mình đã nói rồi mà lão cha vẫn chẳng hề có chút phản ứng. "Cũng đúng, ngươi vẫn chưa đủ mạnh"
Tai Họa gật đầu nói:
"Nhắc mới nhớ, Thần Phong Bạo cũng đã khôi phục khá nhiều rồi, có thể hắn sẽ đi tìm ngươi"
"Thần Phong Bạo ư?"
Chu Tự tò mò hỏi:
"Hắn ở đâu?"
"Trong Tảng Đá Thời Gian của Đại Thần Thời Không để lại, qua mấy ngày nữa thì hắn có thể khôi phục hoàn toàn. Nhưng ta cảm thấy tốc độ khôi phục của hắn không nhanh lắm, có lẽ trong Tảng Đá Thời Gian vẫn còn người nào khác Tai Họa dùng ống hút uống sữa đậu nành.
1102 chữ