Tảng Đá Thời Gian do Đại Thần Thời Không để lại ư? Đừng nói là dị thế giới nhé? Nếu như thế thì đại ca biến mất trong dị thế giới, cũng ở trong Tảng Đá Thời Gian nhỉ?
"Sau khi đi vào Tảng Đá Thời Gian thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Chu Tự hỏi.
"Một ngày bên ngoài có thể bằng mười năm bên trong đó, là một nơi rất thích hợp tu luyện. Theo những gì ta biết, đó là Tảng Đá Thời Gian duy nhất, Đại Thần Thời Không cố ý để lại, không biết để cho ai.
Tai Họa biết cũng không nhiều.
Chu Tự sững người vài giây, khả năng cao là để lại cho Thu tỷ nhưng lại bị những người này trực tiếp cướp đi.
Bị đại ca đánh bậy đánh bạ tiến vào thì thôi đi, dù sao cũng là người một nhà, nhưng vậy mà Thần Phong Bạo lại đi giành của hắn.
Không thể nhịn được, nhưng mà...đánh không lại.
Còn cần nửa quyển sách tiếp theo.
"Ngươi biết Bảo Tàng Thư của Thần Cố Lộng Huyền Hư không?"
Chu Tự hỏi.
"Ngươi muốn hỏi manh mối chìa khoá?"
Tai Họa nói ra suy nghĩ thật sự của Chu Tự.
"Ngươi biết ở đâu à?"
"Mấy ngày nữa ngươi sẽ biết"
Tai Họa cười, tỏ vẻ thần bí mà nói:
"Ta phải đi rồi, mặc dù hắn không cố ý phóng thích khí tức, cũng không có bất cứ dấu hiệu muốn ra tay nào. Nhưng đối với ta, việc tới gần hắn cũng cần lòng can đảm to lớn, chứ đừng nói là gặp hắn. Quả nhiên, không có bất cứ thần minh nào dám một thân một mình đối mặt với hắn. Có đôi khi ta còn nghĩ, có người như thế ở đây, lại còn không chỉ một người thì đến cùng chư thần lấy can đảm từ đâu ra để trở về vậy"
"Có thể là có thần minh đạt tới cảnh giới cao hơn Chu Tự trả lời.
"Đúng thế, rất nhiều thần đều đang chuẩn bị để tiến vào cảnh giới kia.
Tai Họa cảm thán một câu rồi cuối cùng biến mất ngay tại chỗ.
Chu Tự cũng không thèm để ý, nhưng hắn đi về phía trước thêm một lúc thì thấy mấy người Thu tỷ ở sạp bán trái cây đằng trước.
Mấy người này đang mua trái cây.
Lão cha và nhị thúc vẫn đang xem rượu giả.
Thanh thành.
Trong một khu cư xá cao cấp.
Trần Thiên tìm kiếm khắp nơi trong thư phòng.
"Ở đâu nhỉ, ta nhớ là có, khi đó cảm thấy khó hiểu nên cố ý đặt vào đó"
Dưới sự điểm hóa của Hầu Tầm đại tỷ thì dường như Trần Thiên đã vô tình tiến vào một thế giới mà hắn không tài nào tưởng tượng nổi.
Trong lúc nhất thời Trần Thiên cảm thấy mình kiếm được nhiều tiền như thế nhưng lại có chút tẻ nhạt vô vị.
Nhưng kiếm nhiều tiền là đúng, nếu không có tiền thì sao gặp được Hầu Tầm đại tỷ.
Sau khi nhìn thấy hình tượng đáng sợ kia thì Trần Thiên choáng váng cả người.
Lấy lại tinh thần xong xuôi hắn mới nhớ ra mình từng mua một quyển sách trong con đường đồ cổ.
Quyển sách đó đều là những ký tự kỳ quái, hắn xem không hiểu dù chỉ là một chữ.
Mặc dù Trần Thiên không cảm thấy đó là thứ đáng gờm gì, nhưng ai biết được chứ?
Vậy nên hắn định tìm ra nó rồi đưa cho Hầu Tầm đại tỷ xem.
Vì đại tỷ không có ý định làm việc tại quán bar nên hắn đã tìm giúp nàng một công việc phục vụ.
Phục vụ viên trong một cửa hàng lớn.
Ừm, lão bản là hắn.
Tìm một lúc lâu thì cuối cùng Trần Thiên cũng tìm ra quyển sách kia trong ngăn kéo.
"Chính là quyển này, cũng không biết đó là sách gì nữa"
Mấy ngày nữa, làm quen với Hầu Tầm đại tỷ rồi thì đưa cho nàng xem.
Lúc này Trần Thiên đang cầm trong tay một quyển sách tinh xảo, nghe nói quyển sách này đã tồn tại rất nhiều năm.
Dù sao lão bản bán quyển sách này cho hắn nói rằng kết quả giám định hoàn toàn không biết nó đã tồn tại bao nhiều năm.
Thật hay giả thì Trần Thiên cũng không biết.
Lúc đó hắn cảm thấy mình nên hiểu về nghệ thuật một chút nên trực tiếp mua, tốn khá nhiều tiền.
Sau khi mua nó thì hắn phát hiện sách này không có gì khác với hiện tại cả. Trừ ký tự bên trong ra thì không còn gì khác biệt.
Chỉ là giống với một quyển sách ma pháp.
Thậm chí có lúc hắn cảm thấy mình bị lừa rồi.
Nào ngờ, hôm nay lại lục nó ra.
Phía trên núi tuyết, Quang Thủ nhô ra từ trong hư không.
Cùng lúc đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen cũng đi từ trong thâm uyên ra.
Hắn nhìn núi tuyết bên ngoài rồi nói:
"Hậu chiêu do chủ nhân ta để lại đã đi vào thị trấn Thanh Bắc.
"Không thể không thừa nhận rằng ta rất bội phục hắn, cho ta một trăm cái lá gan ta cũng không dám vào đó"
Có một người đàn ông ngưng tụ ra bên trên Quang Thủ, nói với vẻ bội phục.
Làm gì có ai của thời đại thần minh dám đi vào chỗ đó chứ?
"Vì sao hắn không chết?"
Hắc y nam tử hỏi lại.
"Vì sao ư?"
Quang Thủ cười nói:
"Ma Đạo Cự Phách làm việc còn cần ngươi dạy à?"
Trong lúc nhất thời hắc y nam tử im lặng.
Quang Thủ suy nghĩ một lát rồi nói:
"Thật ra Tai Họa và các ngươi cũng không giống nhau lắm, hắn có đi tìm ta, nhưng hắn và chúng ta không cùng đứng trên một lập trường. Hắn cũng không phải là sản phẩm của thời đại thần minh, hắn là hậu chiêu dựa vào thời đại này mà sinh ra. Còn nữa, trước mắt hắn không thể hiện ra bất kỳ địch ý nào cả. Đương nhiên đây chỉ là thứ yếu. Điều quan trọng nhất là Ma Đạo Cự Phách không muốn ra tay"
"Có thể nào là do thực lực của hắn sụt giảm không?"
Hắc y nam tử hỏi.
"Cũng có thể"
1136 chữ