Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 924: Trí Tuệ Bảo Điển




"Sư tỷ của ngươi có dễ nói chuyện không?"

Chu Tự lại hỏi.

"Rất dễ nói chuyện, chỉ cần vào phó bản không làm cản tay cản chân của nàng thì nàng sẽ không phát cáu"

Minh Nam Sở trả lời.

"Tông môn các ngươi cũng hòa thuận đấy nhỉ"

"Đúng thế, vậy nên nàng cản tay cản chân các sư huynh khác, bị đánh tới nỗi tự kỷ, mới đi chụp ảnh cưới đó"

"..."

Chu Tự cũng không thèm để ý, đợi ngày mai hỏi lại xem sao.

Trong cửa tiệm lớn nào đó.

"Lấy ta một két rượu.

"Có ngay đây"

Hầu Tầm mặc quần áo nhân viên phục vụ, nàng bê két rượu ra ngoài.

"Ái chà nhân viên mới à, xinh xắn đáng yêu nhỉ? Có bạn trai chưa, có muốn lưu số điện thoại của ta không?" Bộp!

Hầu Tầm trực tiếp táng một bạt tai khiến hắn bay thẳng ra ngoài.

Sau đó nàng mới tỉnh ngộ mà nói:

"Ngại quá, đó là phản xạ có điều kiện của ta. Làm phiền ngươi đừng nói chuyện với ta nữa, ta cảm thấy ngươi đang làm nhục ta vậy"

"Ngươi làm nhân viên phục vụ kiểu gì vậy hả?"

Người đàn ông kia tức giận đứng dậy, dường như muốn ra tay.

Ầm!

Hầu Tầm tung cước đá bay hắn.

Trong lúc nhất thời mấy người đi cùng hắn đều ngẩn cả ra.

Người này bị điên à? Sao lại ra tay trực tiếp như thế chứ?

Hầu Tầm do dự một chút, sau đó đi tới nhấc cổ áo của người đàn ông kia lên mà nói:

"Xin lỗi, gần đây ta hơi thiếu tiền"

Sau đó nàng xách hắn ta lên ghế rồi nói tiếp:

"Trừ két rượu kia thì các ngươi còn muốn ăn gì nữa không?"

"Ta...ta chỉ mang theo một ngàn tệ, hay là cứ lên món theo số tiền này...

Người đàn ông kia có hơi sợ hãi, hắn vội lấy tiền ra.

Trong lúc nhất thời những người khác cũng do dự không biết nên lấy tiền ra hay không.

May mà Hầu Tầm cầm lấy một ngàn khối kia rồi đi vào.

Mấy người khách của bàn bên cạnh thấy vậy thì cười trộm.

Luôn có người bắt chuyện với vị đại tỷ này, sau đó đều bị đánh.

Trần Thiên cũng ngồi ở một bên, hắn cứ thể mà nhìn xem.

"Lão bản, nếu Hầu đại tỷ tiếp tục làm vậy thì quán nhậu này của chúng ta có phải dẹp tiệm không?" Một người phụ nữ trung niên hỏi.

Nàng là cửa hàng trưởng ở đây.

"Không tới mức đó, đại tỷ sẽ không làm ở đây lâu đâu, nàng chỉ đi dạo qua thôi"

Trần Thiên trả lời.

"Lão bản, vì sao ngươi lại đối xử tốt với Hầu đại tỷ như thế? Đừng nói là ngươi thích Hầu đại tỷ nhé?" Cửa hàng trưởng hỏi.

Bởi vì lão bản gọi Hầu Tầm là đại tỷ nên nàng cũng chỉ có thể gọi theo.

Mà Hầu Tầm nghe thấy vậy thì dường như cũng không hề cảm thấy cách xưng hô này không đúng.

Cứ như nàng vốn là đại tỷ vậy.

"Sao mà thế được? Loại người như đại tỷ chịu nhận ta làm tiểu đệ là đủ ta sướng tới phát điên lên rồi" Trần Thiên nói.

"Trừ xinh đẹp ra thì Hầu đại tỷ còn điều gì khác biệt nữa à?"

Cửa hàng trưởng hỏi tiếp.

"Ngươi không hiểu đâu.

Trần Thiên lẩm bẩm nói:

"Có thể đây là tiên duyên của ta"

Mấy ngày qua hắn phát hiện mình nhìn mọi thứ ngày càng trở nên rõ ràng, thậm chí có thể thấy được tiên khí trong tuyển thuyết?

Trần Thiên đợi một lúc lâu, sau đó tranh thủ lúc quán không đông khách mà tìm tới Hầu Tầm.

"Đại tỷ rảnh rồi à?"

Hắn hỏi.

"Ừ."

Hầu Tầm gật đầu nói:

"Cảm ơn ngươi đã tìm việc giúp ta, công việc này không mệt mà lương cũng cao"

"Không cao, mức trung bình mà thôi"

Trần Thiên lúng túng nói.

Hắn không cố ý dùng lương cao để mời người, chỉ là giá thị trường mà thôi.

Chẳng qua là trả tiền theo ngày.

"Đúng rồi, ta có thứ muốn cho đại tỷ xem xem, có thể là đồ của thế giới đại tỷ sinh sống"

Trần Thiên nói thêm.

"Đồ của thế giới ta ư? Thứ gì vậy?"

Hầu Tầm có chút tò mò.

Rất nhanh sau đó Trần Thiên lấy một quyển sách từ trong ngực ra mà đưa cho Hầu Tầm.

Hầu Tầm nhìn bìa sách thì nhíu mày rồi nói:

"Trí Tuệ Bảo Điển?"

"Đại tỷ đọc được nó à?"

Trần Thiên có hơi kích động.

Không ngờ rằng Hầu Tầm đại tỷ thật sự có thể đọc hiểu được nó.

"Đây là văn tự mà bọn ta dùng khi đó. Nói theo cách của người hiện đại là viễn cổ văn"

Hầu Tầm nhận lấy quyển sách rồi nói.

"Viễn cổ văn? Văn tự đại tỷ dùng thường ngày?"

Trần Thiên cảm thấy mình vừa nghe được một câu chuyện người.

"Đúng thế, tộc người bọn ta gần như là bất tử, mặc dù ta ra đời lúc thời đại thần minh vừa tiêu vong, thời đại tu chân vừa thành lập được không lâu. Nhưng ta cách khoảng thời gian huy hoàng nhất của tộc người bọn ta rất gần.

Hầu Tầm cũng không giấu diếm.

"Vậy khoảng thời gian đó cách hiện tại bao nhiêu năm?"

Trần Thiên hỏi.

"Ta không biết, có lẽ là rất nhiều năm"

Hầu Tầm cũng không biết đã bao nhiêu năm trôi qua.

Sau đó nàng bắt đầu đọc sách.

Chỉ là càng đọc thì mi tâm nàng nhíu càng sâu.

"Viết cái gì thế này?"

Hầu Tầm nhìn văn tự trên sách, cảm thấy rất khó hiểu.

Phần mở đầu xem như bình thường, nhưng phía sau càng đọc càng thấy khó hiểu.

Cái này là Trí Tuệ Bảo Điển ư?

Nàng không thấy trí tuệ đâu cả.

Trần Thiên đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy có chút tò mò.

"Đại tỷ, trong đó viết những gì vậy?"

"Cũng chẳng phải là thứ đặc biệt gì, thậm chí ta có cảm giác nội dung trong đó là giả"

Hầu Tầm có chút khó hiểu, nhưng cũng không nói thêm gì.

Thư tịch thời kỳ viễn cổ nhiều như sao trên trời, có loại sách này cũng là điều dễ hiểu.

Hơn nữa cũng chỉ là văn tự viễn cổ mà thôi, lỡ như là người nào đó chán quá nên viết ra thì sao?

1099 chữ