"Sách này là giả à?"
Trần Thiên có chút tiếc nuối.
Hầu Tầm gập sách lại, nàng quan sát cẩn thận rồi nói:
"Nhìn bìa sách thì có vẻ như không tầm thường, chỉ là nội dung có hơi kỳ lạ, không biết có tác dụng gì không"
Nàng nói rồi trả sách lại cho Trần Thiên.
"Đại tỷ không lấy sách này à?"
Trần Thiên thấy vậy lại càng thêm thất vọng.
"Ta lấy nó cũng đâu có tác dụng gì chứ?"
Hầu Tầm nói rất chân thành.
Nàng còn không biết quyển sách này dùng để làm gì thì lấy có tác dụng gì chứ?
"Một phần cá nướng?"
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Hầu Tầm đang định đáp lời, nhưng nàng ngẩng đầu lên nhìn lại thì đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Sau đó Hầu Tầm ngoan ngoãn đứng im đó, cúi đầu nói một cách cung kính:
"Sao...sao ngài lại tới đây?" Trần Thiên đứng bên cạnh nghe vậy thì cảm thấy rất kinh ngạc, vậy mà đại tỷ lại cung kính như thế.
Hån quay đầu nhìn sang thì phát hiện có một người đàn ông trung niên đang đứng ở bên kia, vẻ mặt bình đạm, có cảm giác ôn hòa.
Cả người hắn mặc đồ đen, mái tóc đen ngắn có xen lẫn chút tóc trắng. Vừa nhìn thoáng qua đã thấy đây không phải khí chất của người bình thường rồi.
Trong lúc nhất thời Trần Thiên cũng cảm thấy sợ hãi.
"Bộ trang phục này của ngươi.."
Tai Họa nhìn Hầu Tầm rồi cười nói:
"Cũng phù hợp đấy nhỉ"
Hầu Tầm nghe vậy thì có chút vui vẻ Nàng vẫn cảm thấy đây là một lời khen gợi.
Chỉ là rất nhanh sau đó nàng lại có hơi lo lắng.
"Nhưng làm việc có hơi bất lợi.
Tai Họa đi ra ngoài rồi nói:
"Cho ta một phần cá nướng đi, chọn con nhỏ thôi"
Đi được nửa đường thì đột nhiên hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Thiên mà nói:
"Ngồi một chút không?"
Trần Thiên cũng đi theo ra ngoài, hắn đứng ở một bên rồi nói với vẻ căng thẳng:
"Không...không cần ngồi đâu, ngài có cần gì không?"
"Có thể cho ta mượn sách xem một chút không?"
Tai Họa trực tiếp nói thẳng.
"Đương nhiên là được rồi"
Trần Thiên vội đưa quyển sách kia qua.
Tai Họa nhận lấy quyển sách, hắn sờ lướt qua bìa sách rồi cảm thán:
"Vậy mà thật sự là Trí Tuệ Bảo Điển, bảo điển giáo nghĩa Nữ Thần Đại Địa tự tay viết nên "Quyển sách này có nguồn gốc rất cao quý à?"
Trần Thiên hỏi.
"Một quyển sách do thần minh tự tay viết, ngươi đoán xem nguồn gốc của nó có cao quý hay không?"
Tai Họa cười cười rồi nói: "Mặc dù quyển sách này cũng không hiển lộ rõ ràng thần lực nhưng không có nghĩa là nó bình thường. Ngươi đặt quyển sách này trong nhà, dù không làm gì đến nó thì ngươi cũng sẽ được quyển sách này che chở. Trấn áp tà ma, bảo vệ nhà ngươi bình an, cả đời yên ổn"
"Nhưng mà...
Trần Thiên tỏ vẻ khổ sở mà nói:
"Người bình thường như ta xứng đáng sở hữu quyển sách này ư?"
"Chẳng có gì là xứng hay không cả, đối với Nữ Thần Trí Tuệ và Nữ Thần Đại Địa mà nói thì đây cũng chỉ là một quyển sách mà thôi"
Tai Họa đặt quyển sách lên bàn, hắn nói tiếp:
"Ngươi rất may mắn, cho dù là Nữ Thần Trí Tuệ hay Nữ Thần Đại Địa đều đối xử với con người rất tốt. Nếu đổi thành một vị thần khác thì chưa chắc ngươi đã có thể bình an mà đứng đây"
"Vậy ta có thể tặng ngài quyển sách này không?"
Trần Thiên căng thẳng hỏi thêm. Tai Họa nhìn vào đôi mắt đối phương mà hỏi:
"Ngươi muốn bước vào thế giới này à?" thế"
"Đúng...đúng Trần Thiên lắp bắp nói.
Lúc này, Hầu Tầm bưng cá nướng tới.
Tai Họa nhìn nàng rồi nói: "Người ngươi muốn tìm ở thư viện Đông Lâm"
Sau đó hắn quay sang nhìn Trần Thiên, nói tiếp:
"Ngươi mang theo quyển sách của ngươi tới đó có thể đưa ra điều kiện với hắn, có người đang cần quyển sách này"
Sau đó Tai Họa trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Hầu Tầm nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt nàng trắng bệch cả ra.
Cá đã làm xong rồi, ngài có thể nào đừng chưa trả tiền mà chạy không?
Thị giả cũng phụ trách cả việc thanh toán à?
Mà Trần Thiên chỉ để ý tới việc Tai Họa vừa biến mất, hắn cứ biến mất như vậy.
Đó là biến mất thật sự.
Đạo Tông Thiên Vân.
Đông Húc thấy trời đã tối thui thì liên hệ với người nhận chuyển phát nhanh.
Dường như lần này không phải là Lý Lạc Thư, nhưng dù có nhìn thế nào cũng không phải là người bình thường.
Lúc Đông Húc đang ngự kiếm thì đột nhiên có một giọng nói vang lên:
"Học Ngự Kiếm Thuật cũng giỏi đấy nhỉ?"
Lúc này giữa không trung có một người đàn ông xuất hiện, hắn đang mỉm cười, trên người không có bất cứ khí tức nào hiện ra.
Trái tim Đông Húc xiết chặt, hắn không biết đối phương là người phương nào tới đây.
"Ta tới đây lấy chuyển phát nhanh, thấy ngươi cũng cực nhọc nên đi thêm vài bước tới đón ngươi"
Hình Ngọ có lòng tốt mà nói.
"Mời...mời đạo hữu đưa bí thuật ra.
Đông Húc không dảm thả lỏng.
Chờ đối phương lấy bí thuật ra thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó Đông Húc đưa gói hàng ra ngoài:
"Có muốn kiểm hàng không?"
"Đương nhiên là có rồi"
Hình Ngọ nhận lấy gói hàng rồi xé nó ra.
Rất nhanh sau đó đã để lộ bốn quả.
Đông Húc nhìn thấy bốn quả này thì để lộ biểu cảm kinh ngạc.
Biểu cảm này đã bị Hình Ngọ nhìn thấy "Ngươi cũng có à?"
"Có thì có đấy, nhưng quả của ta vừa nhỏ vừa xấu"
Đông Húc nói rồi lấy quả mà Chu Tự đưa cho mình ra.
Đúng là vừa nhỏ vừa xấu. Nhưng loại thần quả này thì ai dám chê nó xấu chứ?
1121 chữ