“Nguyệt tỷ, có chuyện gì vậy?”
Thu Thiển đi ven đường lấy tay che ánh mặt trời nhìn lên núi cao hỏi.
Giọng nói này khiến người ta bất ngờ.
Có vẻ như gặp được Thánh Tử, còn muốn khiêu chiến Thánh Tử.
Nhưng điều này có thể sao?
Rõ ràng là không thể nào.
“Là một phần kế hoạch của đối phương phải không, truyền đi rõ ràng như vậy, sau đó chắc chắn sẽ đánh bại Thánh Tử Ma Đạo. Tiếp đó là Thánh Tử Ma Đạo chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi. Sau đó mọi người đều biết, như vậy muốn rửa sạch danh tiếng thì Thánh Tử phải ra mặt. Không rửa sạch thanh danh thì phải thừa nhận, từ nay về sau Thánh Tử Ma Đạo chính là trò cười trong địa giới ma tu.”
Chu Ngưng Nguyệt nheo mắt ăn nho xanh.
Chua quá.
Đáng tiếc Chu Tự không có ở đây, nếu không sẽ cho hắn ăn.
Sự quan tâm đến từ chị ruột.
“Chia cho ngươi một ít, có muốn không?”
Chu Ngưng Nguyệt đưa nho xanh cho Thu Thiển.
Thu Thiển không nhìn đến, chỉ cau mày:
“Nếu đúng như Nguyệt tỷ, chúng ta cần nhúng tay không?”
“Không sao, chốc nữa chúng ta cũng học theo họ, truyền âm thanh là được. Chắc là không có vấn đề gì. Có tranh chấp mới là Thánh Tử Ma Đạo. Không có tranh chấp, họ sẽ không tích cực đến nơi này như vậy.”
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Thu Thiển cũng không nói gì, thực sự cũng không có vấn đề lớn.
Nhưng nàng vẫn theo dõi, xem xem đối phương sẽ hất nước bẩn vào Thánh Tử như nào.
Sau đó có cơ hội sẽ đi dạy chúng làm người.
…
Đối mặt với câu hỏi đột ngột, Chu Tự nhất thời không biết phải đáp lại thế nào. Theo quy tắc võ lâm là đáp lại một cách khách sáo, sau đó toàn lực tấn công đối phương? Thấy thế nào cũng không phải.
Hơn nữa có vẻ đối phương giống như diễn kịch vậy, cảm giác có chỗ nào không đúng.
Nhưng không đợi hắn phản ứng lại, người mặc áo giáp màu đen liền trực tiếp hành động.
Gru!
Một tiếng gầm nhẹ truyền ra từ trong miệng hắn, tiếp đó trên người hắn bắt đầu nổi lên vô số khí đen.
Khí đen này bao phủ đầu của hắn, sao đó đầu lâu khổng lồ xuất hiện, cái đầu này xông đến thẳng Chu Tự.
“Loài người, kiếp sau đừng xen vào việc của người khác.”
Đầu lâu mang theo uy áp khổng lồ, vọt về phía Chu Tự. Muốn một miếng nuốt chửng Chu Tự.
Những người khác cũng không để ý, đây là chuyện bình thường.
Đòn tấn công của Ma Uyên Ma Uyên là đòn chí mạng đối với binh giả bậc tám, vốn không thể tránh né.
Chung Hổ đứng nhìn, hắn muốn biết Thánh Tử sẽ ra tay thế nào.
Bản thân Ma Uyên cũng không để ý, với hắn đây chỉ là con châu chấu.
Nhìn đầu lâu lại gần, Chu Tự cảm thấy có chút lạ lùng. Nếu gặp thứ này vào buổi tối chắc chắn sẽ rất kinh sợ. Vừa nghĩ đến đây, hắn đưa một tay tóm về phía đầu lâu.
Ầm!
Lòng bàn tay đụng vào đầu lâu kèm theo một chút lực tấn công.
Lúc này đầu lâu khổng lồ bị hắn tóm được, cảm giác như thật.
Răng rắc, trong lúc đầu lâu tiến đến đang cảm thấy quỷ dị, liền phát hiện xương đầu của mình bị vỡ vụn.
Phập!
Quả nhiên, đầu lâu bị trực tiếp bóp vỡ.
Cánh tay của Chu Tự thò vào trong đầu lâu, cuối cùng tóm được mũ giáp lạnh như băng.
“Ngươi đã làm gì? Buông tay ra.”
Giọng nói ngạc nhiên vang ra từ trong đầu lâu. Nhưng chỉ trong một hơi thở, Chu Tự tóm lấy mũ giáp rồi kéo ra, chiếc mũ giáp này còn giãy dụa.
Nhưng nó không thể giãy dụa ra, lúc này Chu Tự phát hiện phía dưới mũ giáp có một sợi dây đen xì nối liền với chiến giáp.
“Đây là cái gì?”
Hắn cảm giác ngạc nhiên.
Chỉ là sợi dây thôi mà. Cắt đứt đi.
“Ngươi làm gì hả? Dừng tay, ngươi dừng…”
Bốp!
Sợi dây đen liên kết với mũ giáp trực tiếp bị Chu Tự cắt đứt, vỡ vụn giống như thủy tinh. Còn mũ giáp cũng lập tức mất đi tiếng nói. Đầu lâu trực tiếp biến mất.
Phập!
Áo giáp ở phía xa ngã xuống đất.
Chu Tự:
“...”
Kỳ lạ khó hiểu.
Hắn gõ mũ giáp, không thấy phản ứng, hắn tiện tay ném mũ giáp xuống vách núi.
Đây là phân thân con rối của ai? Đến góp vui hả?
Chung Hổ:
“...”
Mất đi một người, mất một cách rất đột ngột, vượt qua dự liệu của hắn.
Hắn nghĩ rằng sẽ có một trận đại chiến, ít nhất Thánh Tử sẽ đánh ra một quyền, nhưng không ngờ Thánh Tử chỉ tóm lấy rồi bóp nát, Ma Uyên của Ma Sát đã không còn.
Thậm chí ngay cả chết thế nào, có lẽ hắn cũng không biết.
Thi thể nằm ở đó.
Bốn người khác cũng ngạc nhiên, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Cường giả Ma Sát ngã xuống thế nào?
Kinh Nghĩa của Thiên Vương Điện nhìn Chu Tự cau mày.
Hắn không do dự, trực tiếp bấm ngón tay thi triển công pháp.
Lúc này có ánh sáng ngưng tụ ở bốn phía, sau đó bốn cột sáng vút lên trời. Mỗi một cột sáng đều không giống nhau.
Phong, hỏa, lôi, thổ.
Làm xong những việc này, Kinh Nghĩa đứng chắp tay sau lưng. Ngọn lửa bắt đầu nổi lên xung quanh hắn, hóa thành từng quả cầu lửa xoay chuyển bên cạnh hắn.
Phong nâng hắn lên, khiến hắn đứng giữa không trung.
Sấm sét tàn sát xung quanh.
Đại địa không lộ ra dấu vết.