Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 94: Chấn Động




“Có thể trực tiếp đánh chết Ma Sát, khiến ta cảm giác ngươi không phải đạo tu bình thường. Nhưng ngươi quá tự tin rồi, nơi này sớm đã là phạm vi trận pháp của ta.”

Kinh Nghĩa từ trên cao nhìn xuống Chu Tự.

Hắn đã chuẩn bị vẹn toàn, vốn đến đây vì Thánh Tử, hắn đâu thể sơ suất?

Chu Tự nhìn bốn cột sáng dâng lên, có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong. Không yếu.

Đương nhiên việc này cũng không có gì, điều thực sự khiến Chu Tự để ý là ma tu này đứng trong không trung, quả cầu lửa vờn quanh, sấm sét đợi lệnh.

Đặc hiệu vô cùng rõ ràng, vô cùng rực rỡ.

Quả cầu nước và quả cầu lửa của hắn quá tồi tàn rồi.

Trước khi so sánh, hắn có thể dương dương tự đắc, sau khi so sánh, hắn muốn quay về tu luyện. Muốn kéo Ma Chủng ra để tăng ca. Nhưng bây giờ không phải lúc làm vậy, hắn ngẩng đầu nhìn Kinh Nghĩa nói:

“Không cần nương tay phải không?”

“Đương nhiên.”

Kinh Nghĩa nhìn Chu Tự vung tay nói:

“Ta cũng sẽ không nương tay, ta muốn dùng sức mạnh lớn nhất, sức ảnh hưởng lớn nhất giết chết ngươi tại đây. Hoàn thành kế hoạch của ta.”

Cùng với cánh tay hắn vung lên, quả cầu lửa trực tiếp lao về phía Chu Tự.

Vô số quả cầu lửa tấn công đến, Chu Tự không ngừng lui về phía sau, tránh những quả cầu lửa này.

Ầm…Ầm…Ầm!

Quả cầu lửa va đập xuống mặt đất, tạo ra rất nhiều vết nứt, cứ tiếp tục tấn công như này, chắc chắn sẽ khiến ngọn núi sụp đổ.

Năm người đứng bên ngoài vẫn theo dõi, bốn người trong đó cảm thấy việc này mới bình thường. Lần này có lẽ không có vấn đề gì.

“Không cần tránh, vô ích thôi.”

Một bàn tay của Kinh Nghĩa nâng lên, trong lòng bàn tay bắt đầu xuất hiện sấm sét, sấm sét liên kết với bầu trời như một đám mây đen ép xuống.

“Lôi đình vạn quân.”

Kinh Nghĩa tóm lôi đình, vung tay xuống.

Ầm…Ầm!

Vô số lôi đình rơi xuống như mưa rơi.

Ầm…Ầm!

Quanh người Chu Tự đều là sấm sét tấn công đến, tránh cũng không kịp tránh.

“Có đặc hiệu đúng là khác.”

Hắn nhìn sấm sét tiếp tục tránh né, nhưng không biết thổ địa xuất hiện một đôi bàn tay to được ngưng tụ từ nham thạch từ lúc nào. Hai bàn tay to tóm lấy chân của hắn.

Ầm…Ầm...

Sấm sét rơi xuống, bao trùm Chu Tự.

Lúc sấm sét bao trùm, tất cả mọi người đều nhìn qua, lần này có lẽ giải quyết được hắn rồi đấy? Chung Hổ không có cảm giác này, đến hiện tại Thánh Tử cũng không ra tay. Điều này khiến hắn có chút bất an.

Thánh Tử đúng là đang trêu đùa Kinh Nghĩa, tiếp sau đây có lẽ là thời khắc tàn nhẫn.

Kinh Nghĩa của Thiên Vương Điện nhìn Chu Tự bị sấm sét bao trùm, cau mày, hắn có thể phát giác được đối phương không bị hắn giải quyết.

Không hề do dự, trường đao hắn xuất hiện trong tay, trên thân đao kèm theo phong, khiến sức mạnh trở nên mạnh hơn, tốc độ trở nên nhanh hơn.

Như vậy trường đao của hắn đâm thẳng về phía Chu Tự đang ở trong sấm sét.

Nhát đao này dường như chém đôi màn sấm sét, loại trừ trở ngại, đâm về phía Chu Tự.

Keng!

Khoảnh khắc đao chém xuống, như bị thứ gì ngăn lại.

Kinh Nghĩa có chút kinh ngạc.

Khi hắn muốn thu đao lại, lại phát hiện không thể thu đao lại.

Lúc này sấm sét tiêu tán, tất cả được hiện ra.

Một bàn tay của Chu Tự cầm tảng đá lớn chặn trên đầu, một bàn tay dùng hai ngón tay kẹp trường đao.

“Linh tê nhất chỉ, ta cũng biết.”

Chu Tự nhìn Kinh Nghĩa, vứt tảng đá lớn chặn trên đầu đi.

Nếu không phải có đôi tay đó, hắn thực sự không dễ dàng chặn được sấm sét. Bên trong cánh tay này có sức mạnh, không dễ dàng bị nghiền nát.

Răng rắc!

Phập!

Hắn hơi dùng sức, trường đao trực tiếp bị bẻ gẫy.

Bây giờ đến lượt hắn.

Thấy đối phương bình yên vô sự, thậm chí còn bẻ gãy trường đao, trong lòng Kinh Nghĩa dâng lên cảm giác không ổn.

Sau cả người lui về phía sau một khoảng cách, lui đến bên trong, kéo xa khoảng cách thì có thể tiếp tục ra tay. Nhưng khi hắn lùi vào trong núi, Chu Tự lại đến trước mặt hắn chỉ trong chớp mắt.

Thật nhanh.

Kinh Nghĩa cảm thấy tốc độ của đối phương nhanh hơn rất nhiêu so với lúc ban đầu.

Hắn vung cây đao bị gãy, muốn kéo dài khoảng cách.

Nhưng…

Bốp!

Khi hắn vung trường đao, cổ tay lại bị nắm chặt.

Điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là Chu Tự ở ngay trước mặt hắn. Lúc này Chu Tự tóm lấy cổ tay của đối phương, giơ nắm đấm lên:

“Ngươi đã toàn tâm toàn ý thỉnh giáo ta, thì ta cũng toàn tâm toàn ý đáp lại ngươi. Một quyền này có công lực năm trăm năm, ngươi...đỡ được không?”

Nắm đấm vung lên.

Cơn gió nổi lên cùng với nắm đấm hạ xuống, gào thét dữ dội.

Tất cả đều cảm giác được, nắm đấm của đối phương nặng đến đáng sợ.

Da đầu của Chung Hổ tê dại, đến rồi, Thánh Tử ra tay rồi. Chắc chắn uy lực của quyền này rất lớn, chỉ là không biết lớn mạnh thế nào.

Những người khác chỉ biết uy lực của cú đấm này rất lớn, nhưng Kinh Nghĩa lại có cảm giác khác.