Xinh đẹp mà tam lão bản nói là thế nào? Lần này những người khác đều rất hiếu kỳ. Trước mặt Tô Thị, bao nhiêu người có thể gọi là xinh đẹp? Đương nhiên, không phải nói người khác xấu, chỉ là cảm thấy từ xinh đẹp bị tam lão bản chiếm hết rồi.
“Các ngươi muốn ra ngoài xem sao không?"
Chu Tự hỏi Thu tỷ và Nguyệt tỷ.
“Đi thôi” Chu Ngưng Nguyệt nhảy từ trên ghế xuống. Nguyệt tỷ đã đi ra thì những người khác chỉ có thể đi theo. Chuyện áo cưới, Thu Thiển cũng không vội. Dù sao đối phương không bỏ chạy thì không vấn đề.
Gia Cát Du có chút nghi hoặc, nhưng cũng không để ý, bây giờ cho nàng một trăm cái gan, cũng không dám chạy khỏi đây. Nếu biết trước thế này, nàng sẽ bay ra khỏi Thanh Thành không ngừng nghỉ.
Bên ngoài, Hầu Tầm đứng quầy lễ tân có chút căng thẳng. Lần này nàng phải gặp một người được gọi là thần của các vị thần, đắc tội với hắn, mình sẽ chết bất cứ lúc nào. Có thể không căng thẳng sao?
Trần Thiên chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, nơi này không phải là thư viện bình thường ư? Trước đây hắn cũng từng đến đây, nhưng chỉ đi dạo quanh tùy ý, ai biết được thư viện này không bình thường.
“Đại tỷ, nơi này thật sự đáng sợ như vậy à?"
Hắn hỏi.
“Không đáng sợ như vậy"
Minh Nam Sở lên tiếng trả lời.
Nhìn Minh Nam Sở buộc băng đô trên đầu, Trần Thiên cảm thấy câu này chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Hầu Tầm chỉ gật đầu, không nói gì, căng thẳng đến mức không biết lên tiếng thế nào.
Lúc này đám người Chu Tự từ bên trong đi ra. Trần Thiên cúi đầu không dám nhìn những người này, cứ cảm thấy nếu mình nhìn họ sẽ dễ bị mê hoặc tâm trí.
“Ngươi chính là em gái của Hầu Trầm?"
Chu Tự đi đến quầy lễ tân nhìn cô gái ăn mặc kiểu nhân viên phục vụ có chút bất ngờ. Hắn đã tưởng tượng rất nhiều, điều duy nhất không ngờ đối phương lại mặc quần áo nhân viên phục vụ đến. Nhưng trông dung mạo cũng bình thường, không thể so được với tam lão bản.
“Ngươi...ngươi chính là Thánh Tử Ma Đạo ư?"
Hầu Tầm nhìn Chu Tự căng thẳng hỏi.
Trần Thiên sững sờ, Thánh Tử Ma Đạo, chẳng phải vừa nãy nói là ông chủ của anh trai đại tỷ sao? Lúc này hắn cũng căng thẳng, ma đạo...còn là Thánh Tử. Nhớ tới ma đạo khát mau điên cuồng, giết người như rạ trên tivi, hắn hơi lo sợ. Mình vào hang ổ thổ phỉ rồi. Hắn muốn có tiên duyên, chứ không nói muốn ma duyên. Nhưng hắn biết, lúc này đã không còn cơ hội lựa chọn. Chỉ có thể bị động tiếp nhận tất cả.
“Là ta đây” Chu Tự gật đầu. Để không ảnh hưởng đến thư viện kinh doanh bình thường, Chu Tự đưa người vào phòng tập thể thao. Vừa mới đi vào, liền nhìn thấy mốt số thiết bị bị đập tan tành, đều do nhị lão bản đập hỏng. Không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền, Chu Tự nghĩ trong lòng.
Trần Thiên nhìn phòng thể thao, lạnh thấu tim. Sao nhìn giống như tổ chức bất lương, chắc mình bị điên rồi, sao lại đi tin một tiên nhân chứ? Phá tài sản để giải trừ tai ương ư? Lọt vào trong cạm bẫy lớn rồi? Khoảnh khắc đại tỷ xuất hiện đã bắt đầu dụ hắn vào bẫy? Trong khi Trần Thiên còn đang phân tích, giọng của Chu Tự vang lên:
“Ngươi muốn tìm Hầu Trầm à?"
“Không, ta muốn tìm ngươi.
Hầu Tầm lập tức nói.
“Tìm ta làm gì?"
Chu Tự hiếu kỳ nói.
“Ta, ta phụng mệnh đến nằm vùng” Hầu Tầm nói thật.
Câu nói đột ngột này khiến Tô Thi còn đang giúp Nguyệt tỷ bóc quýt liền sửng sốt, nàng nhìn Hầu Tầm nói theo bản năng:
“Ngươi có bị ngốc không?"
Đám người Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt ngồi ở một bên, cũng không hiểu tại sao Hầu Tầm này nói như vậy.
Ngươi đã nói là đến nằm vùng, thì sao ta còn cần ngươi chứ? Chu Tự cảm thấy mình cũng không ngốc.
“Làm gián điệp cho ai?"
Hắn hỏi.
“Ta phụng lệnh một vị thần"
Hầu Tầm nói sự thực, nói xong nàng lấy ra một chiếc lông vũ tràn đầy tử khí nói: “Hắn bảo ta giao cái này cho ngươi, nói chỉ cần cho ta vào Biên Giới Thành nằm vùng, thì cái này là của ngươi"
Trong lúc nghi hoặc, Chu Tự nhận lấy lông chim.Trong nháy mắt, hắn cảm giác cảnh tượng xung quanh thay đổi, biến thành một cái hồ. Một người đàn ông đứng bên hồ, thoáng nghi hoặc nói:
“Ngươi còn để lại đường lui lợi hại như vậy, khiến ta kinh hãi. Nhưng hình như sắp bị phát hiện rồi, để ta giúp ngươi một tay, có thể lừa được thiết luật hay không thì phải xem vận may của ngươi. Ngươi hiếu kỳ tại sao ta giúp ngươi ư? Không có tại sao, chỉ vì ta là Thần Cổ Lộng Huyền Hư. Ta đến đây, nhân tiện giúp ngươi, chỉ vậy thôi. Nhưng môi trường chỗ của ngươi quá kém, ta sẽ không đến lần thứ hai.
Hình ảnh biến mất. Chu Tự khá bất ngờ, lại là thứ mà hắn bảo Hầu Trầm tìm ở tòa thành đó, còn đường lui thức tỉnh trong hồ Khô Tịch, chắc hẳn là Tai Họa.
“Ngươi thờ phụng Tai Họa?"
Chu Tự nhìn sang Hầu Tầm.
“Hắn không nói với ta hắn là thần gi Hầu Tầm lắc đầu trả lời.
“Mục đích của việc nằm vùng là gì?"
Chu Tự hỏi. “Quan sát Biên Giới Thành Hầu Tầm tiếp tục trả lời.
Trầm mặc một lúc, Chu Tự đang nghĩ rốt cục Thần Tai Họa có ý gì, nhưng bảo Hầu Tầm vào thành, rõ ràng là không có ý tốt. Tuy không có vấn đề lớn, nhưng không phải ai cũng được vào thành. Hầu Trầm là người tốt, nhưng em gái của hắn không giống người tốt.
1125 chữ