Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 95: Mưu Đồ Một Con Đường Sống




Đối mặt với cú đấm này, hắn dường như thấy thiên thạch rơi xuống, cú đấm này có thể đánh hắn thành cặn bã. Nhìn nắm đấm sắp giáng xuống, đồng tử của hắn co lại, hắn muốn mở miệng nói điều gì, nhưng không thể nói ra tiếng.

Người này…Chắc không phải là Thánh Tử thật chứ?

Đây là suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn, vì hắn vốn không biết ở đâu lại có sự tồn tại đáng sợ như vậy. Hắn chỉ biết Thanh Thành có Thánh Tử Ma Đạo.

Ầm!

Nắm đấm của Chu Tự giáng xuống, đánh Kinh Nghĩa đang hoảng sợ.

Gió mạnh nổi lên, thổi bay cát đá.

Phập!

Kinh Nghĩa tan nát ngay tại chỗ, nhưng vì Kinh Nghĩa đứng gần thân núi, cú đấm này trực tiếp đánh vào thân núi.

Ầm!

Lúc này núi cao chấn rung.

Phập!

Tiếp đó gió mạnh nổi lên, khiến năm người Chung Hổ lập tức đứng không vững, sức mạnh cường mạnh càng khiến họ kinh hãi. Nhưng đợi khi mọi thứ bình ổn lại, đợi họ ngẩng đầu lên kiểm tra. Năm người trực tiếp ngẩn người tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Họ thấy Chu Tự đứng ở đó, phía trước hắn đã không có Kinh Nghĩa của Thiên Vương Điện, thậm chí…

Đã không có ngọn núi trước đó.

Một quyền đấm cho đỉnh núi cao nhất của cả tòa núi này biến thành bãi trống không như chỗ họ đứng, gió từ xa thổi đến. Thổi lạnh run lòng họ.

Chu Tự nhìn phía trước, không bất ngờ lắm.

Trong tay hắn còn cầm cánh tay của Kinh Nghĩa, sau khi vứt sang một bên, hắn quay đầu nhìn về phía năm người bên cạnh, chân thành hỏi:

“Các ngươi cũng muốn ra tay với ta sao?”

Tinh tang!

Trong tay năm người có pháp bảo, họ sợ đến trực tiếp ném xuống đất.

Thậm chí hai chân cũng run lên.

Người này muốn giết mình, không cần quyền thứ hai.

Sao Cơ Duyên Chi Địa lại cho người mạnh như vậy đi vào?

Chung Hổ nhìn Chu Tự, da đầu hoàn toàn tê dại.

Thánh Tử còn muốn chơi tiếp? Nếu chơi tiếp hắn cũng phải chết. Cũng không có ai biết rốt cuộc Thánh Tử muốn chơi đến lúc nào, cũng không biết rốt cuộc hắn đang có hứng thế nào. Lại càng không biết hắn liệu có đột ngột ra tay không.

Phải nghĩ ra một cách.

Lúc này, Chung Hổ dùng trí tuệ lớn nhất cả đời mưu đồ một con đường sống cho mình.

Hắn quỳ một chân xuống đất, thuật pháp trận pháp khuếch đại âm thanh được chuẩn bị trước đó cũng vận hành theo, giọng nói của hắn bắt đầu truyền ra, mang theo vẻ kích động và cung kính:

“Chung Hổ của Hổ Đường mười hai tịnh đường, tham kiến Thánh Tử.”

Nghe thấy giọng nói của Chung Hổ, bốn người còn lại đều ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

Thì ra người này chính là Thánh Tử, thì ra Chung Hổ đã sớm biết người này là Thánh Tử.

Khó trách biểu hiện vừa nãy của hắn có chút quái dị.

Vô liêm sỉ.

Bốn người không dám chậm trễ, không dám có chút nghi ngờ gì.

Còn phải nghi ngờ sao?

Kinh Nghĩa của Thiên Vương Điện, Ma Uyên của Ma Sát, đỉnh núi Cơ Duyên, tất cả đều bị Thánh Tử tùy ý đánh tan vụn.

Người có năng lực cũng không thể.

Bốn người đồng loạt quỳ một chân xuống đất, thuật pháp trận pháp khuếch đại âm thanh mở ra theo đó, giọng nói vô cùng cung kính:

“Quan An Hòa của Thiên Ưng Điện Ma Môn.”

“Văn Viễn của Chiến Đường Huyết Khấp Tông.”

“Lệ Kình của Pháp Vương Điện Ma Môn.”

“Miêu Tu Phong của Nộ Giới Lục Dục giới.”

“Tham kiến Thánh Tử.”

Bên bờ sông, Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt đi trên đường, thỉnh thoảng bị yêu thú tấn công, nhưng ảnh hưởng không lớn.

Phần lớn Thu Thiển đều có thể tự giải quyết, nếu thực sự không giải quyết được, Chu Ngưng Nguyệt đang ăn dưa mới ra tay.

“Hình như cách đầu nguồn không còn xa nữa, nếu mình bay thì chắc đã đến rồi.”

Chu Ngưng Nguyệt cắn một miếng dưa hấu, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Muốn tiến vào trung tâm, đương nhiên không thể nóng vội. Tốc độ quá nhanh ngược lại không thể tới trung tâm. Chỉ có thể đi bộ đến như hiện tại. Đại Địa Thần Khuyển nói như vậy, các nàng cũng nghe theo.

“Vẫn còn sớm, cũng không vội.”

Thu Thiển cắn kẹo mút trong tay, cầm phi đao hồ điệp. Dùng cây đao này giết địch thuận tiện.

Soạt!

Đột nhiên xa xa có chùm sáng vút lên trời.

Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt quay đầu nhìn qua, là hướng núi cao, chính là nơi truyền ra âm thanh lúc trước.

“Bắt đầu ra tay rồi, khí thế còn rất lớn.”

Chu Ngưng Nguyệt vừa nhìn qua bên đó vừa ăn dưa.

Nàng cũng rất tò mò tiếp sau đây sẽ thay đổi thế nào.

Thu Thiển cũng quan sát, lúc này sấm sét đã xuất hiện, uy thế lớn hơn nhiều so với bậc bảy tầm thường.

“Nguyệt tỷ cảm thấy uy lực này có lớn không?”

Thu Thiển hỏi.

“Bình thường, nhưng cũng là thực lực đỉnh cao bậc bảy, trận pháp này quá tồi, quá kém.”

Chu Ngưng Nguyệt tỏ vẻ mặt chê bai:

“Như vậy mà cũng muốn hất nước bẩn? Không đủ chấn động lòng người.”

Thu Thiển suy nghĩ, cảm giác đây gần như là đỉnh phong của đấu giả bậc bảy bình thường.

Nàng tăng lên bậc bảy, mượn một số đồ sẽ mạnh hơn cái này, nhưng bản thân có thể đạt đến mức trận pháp này hay không cũng không dễ nói. Nhưng Nguyệt tỷ thì khác, đối phương dùng trận pháp, mà trận pháp của người khác đều là rác rưởi trong mắt Nguyệt tỷ.