Suy nghĩ một lát, Liễu Bắc Uyển gật đầu nói:
“Cũng tốt, không cần phiền lòng"
“Quả thích một thân một mình thì ít đi chút niềm vui thú, nhưng sau này ngươi đã đến, lại có thêm rất nhiều niềm vui"
Tô Trần cười nói.
“Hoá ra ta chỉ là người dùng để tăng thêm niềm vui thú cho ngươi.
Khuôn mặt Liễu Bắc Uyển đầy u buồn nói.
Tô Trần buồn cười nói:
“Dù sao không có ai có thể thay thế ngươi mang đến niềm vui thú cho ta Khuôn mặt của Liễu Bắc Uyển ngay lập tức tràn ngập nụ cười.
Ban đêm, rốt cuộc đám Chu Tự đã chụp xong tất cả ảnh chụp.
Sau đó họ xem một số ảnh chụp linh tinh, là đo đám Tô Thi tuỳ tiện chụp chơi.
Mà ảnh Gia Cát Du chụp rất có hạn, tất cả hơn 200 tấm.
“Làm album ảnh chắc chắn không thể cho vào toàn bộ, các ngươi đến chọn một phần bỏ vào album đặc biệt đi. Sau đó in ra một vài tấm, để ở nơi các ngươi muốn để. Với cả đóng khung thêm vào. Dùng một tấm nào thì chính các ngươi chọn đi Gia Cát Du nhắc nhở.
Ngừng lại một lát nàng lại nói:
“Nhưng ta phải đến chỉnh sửa một vài chi tiết, dù sao cũng sẽ nhìn đẹp hơn, cũng đừng lo, ta sẽ không động đến người. Dù sao thì ta chụp ảnh lâu như vậy, đây là cô dâu đẹp nhất ta từng gặp. Không có người thứ hai. Chú rể và cô dâu cũng xứng đôi vừa lứa, có thể để cho ta chụp, có đôi lúc ta cũng cảm thấy đó là niềm vinh hạnh của ta"
Thu Thiển được nói như vậy cũng có chút ngại ngùng, sau đó lén lút nhìn về phía Chu Tự.
Phát hiện Chu Tự đang gật đầu.
“Đại sư nói đúng"
Chu Tự nhẫn nhịn lâu như vậy lại kìm nén nói ra một câu như vậy.
Vợ hắn được khen, dĩ nhiên hắn cảm thấy đúng rồi.
Nhất là câu hai người cũng xứng đôi vừa lứa.
Lời hay thì ai mà không thích nghe?
Trong chốc lát Chu Tự cảm thấy tốn năm ngàn đồng rất đáng giá.
Lúc này hắn nhìn vào ảnh chụp, phát hiện ảnh đối phương chụp quả thực rất đẹp.
Ảnh Thu tỷ được chụp nhìn rất đẹp.
Chỉ là có một cảm giác vẻ đẹp được lưu giữ lại, vô cùng tươi đẹp.
“Nhìn rất đẹp"
Hắn không khỏi cảm khái.
Kỹ thuật chụp ảnh này lợi hại quá.
Hắn bị mắng ghê gớm như vậy cũng là chuyện có thể hiểu được.
Hơn nữa góc độ đối phương chụp ảnh khác hoàn toàn so với dự đoán của hắn.
Tóm lại, khiến cho hai người họ rất nổi bật, tất cả mọi thứ ở chung quanh đều chỉ làm nền.
Công dụng làm nền hoàn hảo nhất.
Lòng cảm ơn khó có thể nói nên lời, hắn chỉ có thể lấy từ trên người xuống một quả bất tử mà Nguyệt tỷ ăn cũng không muốn ăn đưa ra, nói:
“Quả này cho ngươi, ảnh chụp cô dâu này ta rất hài lòng, Thu tỷ cũng rất hài lòng"
Thu Thiền gật đầu nói:
“Ừm, Chu Tự nói rất đúng"
Gia Cát Du cầm một quả rất xấu xí, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nhưng có quả để ăn cũng tốt hơn không có quả để ăn.
Nàng tiện tay nhận lấy, sau đó nói câu cảm ơn.
Nhìn xong ảnh chụp, Chu Tự và Thu Thiền cũng không để ý đến nữa.
Chờ chỉnh sửa xong họ lại chọn sau, đến lúc đó nhìn xem những ảnh chụp nào thì làm thành một cái album ảnh, ảnh nào thì đặt ở album ảnh nhà họ.
Những người khác đang chơi, Gia Cát Du thì đã thu dọn đồ đạc xong, nhân tiện xử lý một số văn kiện.
Làm xong những chuyện này, nàng mới ngồi nghỉ ngơi bên cạnh gốc cây.
“Hô ~ "
“Cuối cùng cũng kết thúc, ngày hôm nay thật đúng là một ngày mệt mỏi"
Nói xong, nàng lấy quả xấu xí vừa mới nhận được ra, rửa sạch xong định ăn ngay:
“Không biết quả này là chua hay ngọt.
Thánh Nữ Ma Đạo nàng cũng có chút hiểu biết, bình thường đồ ngọt cũng sẽ không chia sẻ, đồ chua thì mình chắc chắn không ăn.
Quả này cũng có thể là quả chua.
Nhưng do cảm nhận được một chút linh khí cho nên muốn khôi phục thể lực.
Tốt xấu gì thì cũng là linh quả.
Khi nàng cắn một miếng thì lại phát hiện mặc dù quả này bề ngoài xấu xí, nhưng khi ăn lại ngon đến lạ thường. Hơn nữa cảm giác mà quả này mang tới lại khiến nàng rất kinh ngạc, lúc này cơ thể nàng tràn đầy sức sống.
Nàng tiếp tục ăn.
Chẳng mấy chốc nàng đã ăn hết một quả, trong lúc nhất thời tất cả bệnh tật trong cơ thể hoặc là bất kỳ chỗ bị thương nào trên người đều đang bình phục.
Bộ não linh hoạt kỳ ảo, mọi bình cảnh tu luyện đều đang tan rã.
Cảm ngộ tuôn ra như những tia lửa va chạm nhau, sức sống bất tận đang tẩm bổ cơ thể nàng.
Chiều dài sinh mệnh đang nhanh chóng được kéo lên.
Trong chốc lát nàng giống như có được sự giúp đỡ của thần, giống như cơ duyên đại đạo đang bao phủ nàng.
"Đây là...Đây là có chuyện gì?"
“Sư tỷ, ngươi ăn quả bất tử rồi sao?"
Lúc này giọng nói của Minh Nam Sở truyền vào trong đầu nàng:
“Vậy ngươi nên nhanh chóng hấp thu đi, đừng nên lãng phí. Loại quả này ngàn vạn năm khó khăn lắm mới được một quả. Toàn bộ người của Tu Chân giới đừng nói là ăn, đến gặp cũng chưa có ai gặp được. Cơ duyên này là do ngươi chụp ảnh mà có được? Biết dụng tâm lương khổ của ta rồi chứ? Ta có chuyện tốt gì cũng nhớ đến người sư tỷ là ngươi, tất cả đều nằm trong dự đoán của ta. Ta biết ta đã giúp ngươi một ơn lớn, ngươi muốn cảm ơn ta cũng là chuyện nên làm, ta không nhận thì nhất định ngươi cũng không vui, dù sao lần sau có lẽ ta sẽ không gọi ngươi tới nữa. Ba ngàn đi, cho ta hồng bao ba ngàn, lần sau có cơ duyên ta sẽ lại gọi ngươi.
Lúc này Gia Cát Du từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng lại chấn động.
Quả bất tử?
1109 chữ