Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 968: Nên Cẩn Thận




Một lát sau, nàng lại có chút để ý nói:

"Chỉ có điều thần lực của ngươi cơ hồ đã tan hết rồi, sức mạnh thời gian còn sót lại cũng bị chia hết, ngươi thật sự có thể thuận lợi trở về sao? Như vậy có thể thoát khỏi ảnh hưởng của thiết luật không? Chỉ là gần đây thiết luật bắt đầu trở nên suy yếu, việc này có lẽ không khó như ngươi nghĩ? Ta đánh giá thấp thiết luật? Thiết luật cũng không nhằm vào ta, ta đánh giá cao nó làm gì?"

Tựa người vào lưng ghế, thiếu nữ ma pháp tiếp tục lướt điện thoại xem ảnh.

Sau đó, nàng ngạc nhiên nói:

"Tiểu Kính tiên tử? Sao lại gọi nhau xa lạ thế thần minh đại nhân?"

"Nhiều năm không gọi, cho nên bây giờ thuận miệng gọi? Ấy, điện thoại hết pin rồi"

Nói xong, Tiểu Kính lập tức khóa màn hình điện thoại.

Thần lực tựa hồ sững sờ tại chỗ.

"Ừm, ta hiểu, ta hiểu mà"

"Điện thoại này dùng nhiều năm rồi, hết pin là chuyện rất bình thường. Hay là ngươi nói dự định trở về của ngươi đi."

"Dùng ta làm môi giới, tìm thứ gì đó liên quan tới ta, sau đó tránh thiết luật để về? Thứ liên quan tới ta? Không phải chỉ có thứ này sao?"

Tiểu Kính mở điện thoại lên, chỉ chỉ Thu Thiển trong ảnh. "Không phải loại quan hệ này? Ý ngươi là một phần của cơ thể ta à? Ngươi muốn phần nào?" "Tóc hả? Ta còn tưởng ngươi muốn cái gì cơ chứ. Cái đó có thể biến thành người được à? Việc có thay đổi và trưởng thành hay không đương nhiên là quan trọng rồi.

"Thôi được rồi, ta đi chuẩn bị trước. Dạo này ngươi cẩn thận một chút, nhất là lúc vào Dòng Sông Lịch Sử để gặp Chu Tự, phải càng cẩn thận hơn. Với tính của nhà họ, nếu ngươi dám phản đối việc hôn sự này thì dù ngươi có trở về, bọn hắn cũng đá ngươi ra ngoài. Ta nói trước cho ngươi nghe người đứng phía sau hắn nhé. Đầu tiên là cha hắn, cự phách ma đạo Tịnh Thần Chu Vương. Chú hắn, thiên nhân hợp nhất Đại Đạo Tô Tôn. Sư phụ hắn,cũng chính là sư huynh ta, Liệt Dương Lý Chủ của Vô Tận Huyết Hải. Không đề cập đến việc bọn hắn liên thủ với nhau, vì nếu bọn hắn thật sự liên thủ thì toàn bộ thời đại thần minh chắc chắn sẽ sụp đổ. Nên ta chỉ tính riêng việc đánh riêng thôi, vậy nếu đánh riêng với họ, ngươi có thể đánh thắng được ai? Sư huynh của ta sẽ không khách sáo với thần minh đâu, vì lúc trước, nhà họ Lý của hắn chính là bị thần minh diệt tộc. Bộ tộc họ dốc hết toàn lực mới có thể để cho sư huynh sư tỷ khi đó trốn đi. Thù này lớn lắm, nếu không có ta thì ngươi khi đó cũng không dễ chịu như vậy đâu"

"Đúng thế, nếu ngươi trở về, sư huynh sư tỷ ta nhất định sẽ rất khó chịu. Đúng, ta nghe nói Đại Địa Nữ Thần đã tỉnh lại ở một nơi nào đó, nhưng nơi đó ta không thể vào được, nếu không ta đã đi gặp nàng rồi. Mới đầu nàng vốn chẳng có chuyện gì, nhưng không hiểu sao cuối cùng vẫn ngã xuống. Nàng không cần ngươi lo, dù sao thì người sau lưng nàng có vận khí rất tốt.

Nói một hồi, Tiểu Kính lại bắt đầu lật ảnh.

Thần lực xung quanh dường như cũng sống lại.

"Hả? Hình gì? Chẳng phải đang cho ngươi xem à? Của ta? Ta ngồi chỗ này ngươi không nhìn, lại đòi nhìn ảnh của ta? Ảnh chụp chung với tiểu mỹ nữ của ngươi ở nhà? Không có"

Tiểu Kính ngồi trên ghế, tựa hồ đang lắng nghe cái gì đó, khóe miệng dần cong lên.

"Được rồi, cho ngươi xem.

Thần lực lóe lên, dường như đang thở phào nhẹ nhõm.

Khi trời vừa hửng sáng.

Thiên Vân Đạo Tông.

Chu Tự ngáp một cái.

Lúc này hắn và Thu tỷ đang ngồi trên đỉnh núi, họ đã ở đây ngắm trăng sao cả đêm.

Khoảng ba giờ hơn thì Thu tỷ đã tựa vào lòng hắn ngủ, nhưng vì Chu Tự muốn ngắm mặt trời mọc nên không ngủ cả đêm.

"Thu tỷ, dậy nào"

Chu Tự nhẹ nhàng vuốt mặt Thu tỷ, gọi.

Thu Thiển mở mắt ra nhìn Chu Tự, sau đó lại nằm nhoài về lòng hắn, nhắm mắt lại.

"Năm giờ sáu phút Chu Tự sửng sốt một chút, lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện thật sự là năm giờ sáu phút.

Cảm giác thời gian của Thu tỷ quá khoa trương rồi.

Chẳng cần phải nhìn giờ.

Thì ra quyền hành chấp chưởng thời gian còn có cách dùng như này.

Đây là lần đầu tiên Chu Tự biết tới nó.

"Mặt trời sắp mọc rồi"

Chu Tự nhắc nhở.

Thu tỷ đột nhiên giật mình một cái, sau đó ngồi thẳng lại, đưa mắt nhìn về phía chân trời.

Phát hiện mặt trời quả thật sắp mọc rồi.

Hai người cứ như vậy ngồi bên cạnh nhau, cùng nhau nhìn về phía chân trời xa xôi.

Lúc này, mặt trời đang đi lên từng chút một.

Những đám mây xung quanh giống như lửa đỏ đang thiêu đốt, cháy rực cả một vùng trời.

Mà thứ ở giữa ngọn lửa, chính là mặt trời đỏ rực kia.

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

"Thoạt nhìn có chút giống với mặt trời đỏ ở ngoại thành Thần Vực"

Chu Tự nói.

Thu Thiển tựa vào người Chu Tự, lén lút nhìn hắn một cái, ánh nắng lúc này cũng bắt đầu chiếu rọi lên cả hai. Thu Thiển cúi đầu, trên mặt có thêm một vệt ửng đỏ.

Nhưng nó lại được tia nắng ban mai phối hợp che lấp.

Năm giờ rưỡi.

"Ăn cơm thôi"

Nửa ngọn núi đều vang vọng tiếng của Tô Thị.

Chu Tự có chút nghi hoặc.

"Ai nấu cơm? Tam lão bản biết nấu cơm à?"

"Có lẽ thế"

Thu Thiển nói.

"Không thể nào, Tam lão bản làm sao có thể biết nấu cơm?"

Chu Tự lập tức phản bác Thu tỷ.

Thu Thiển: ...

1093 chữ