"Chúng ta có muốn vào khai hoang không?"
Chu Tự hỏi.
"Ngươi có thời gian không?"
Thu Thiển nhắc nhở:
"Gần đây ngươi không phải định vào phó bản để lấy Hoang Cổ Kinh Thế Thư sao?"
Không ai không biết tầm quan trọng của "Hoang Cổ Kinh Thế Thư".
Tuy rằng Thu Thiển cùng Chu Ngưng Nguyệt đều không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng các nàng đều biết chỉ cần có quyển sách này, thực lực của Chu Tự có thể từ gần tam phẩm nhảy vọt lên nhất phẩm.
Thậm chí còn có thể siêu việt nhất phẩm.
Ở trước mặt chuyện này, những chuyện khác đều có vẻ ít quan trọng hơn.
"Đi hỏi quá trình khai hoang trước đi"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Nếu mức độ khai hoang thấp thì có thể vào chơi một chút.
Nếu mức độ quá cao thì thôi, không cần lãng phí thời gian.
Dù sao thì sớm hay muộn cũng không phải là vấn đề lớn.
Một lát sau, họ đi đến một quảng trường cổ xưa, xung quanh có rất nhiều cây cối sừng sững, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài bông hoa trên mặt đất.
Chẳng qua đa phần đều bị người ta giẫm nát.
Điều này chứng tỏ nơi này bình thường đều không có ai đi qua, nhưng trong khoảng thời gian này lại có rất nhiều người lui tới, cho nên hoa cỏ ở đây đều bị giẫm nát hết.
"Đằng kia có đường kia"
Chu Tự chỉ về phía trước quảng trường, nơi đó có một con đường trải dài về phía trước.
Không có gì xung quanh con đường này, nó giống như một con đường vô tận.
"Có chút giống với con đường ngày trước ta từng đi"
Chu Tự quan sát một lát rồi nói.
Chỉ có điều ở nơi này có rất nhiều tín đồ cấp thấp, nói cách khác, con đường này không có yêu cầu gì với người đi lên.
"Tìm một người hỏi thử xem, nếu muốn khai hoang thì cần cái gì"
Chu Ngưng Nguyệt dùng tay che trán, nhìn xung quanh để tìm người thích hợp để hỏi.
Rất nhanh, nàng nhìn thấy hai người vừa nãy đã nói xấu Thánh Tử Ma Đạo.
"Di theo ta."
Chu Tự và Thu Thiển vội vàng đuổi theo.
Họ rất nhanh nhìn thấy một nam một nữ, hai người dường như đang thương lượng cái gì đó.
Nam mặc áo giáp, phủ thêm áo choàng, tay cầm trường thương.
Nữ thì cũng mặc đồ của nữ chiến sĩ, đầu đeo khăn đỏ, tư thế cầm kiếm nhìn rất hiên ngang oai dũng.
"Phong cách của hai người này chênh lệch rất nhiều so với những người khác.
Chu Tự không thể không cảm khái.
Những người khác không mặc kỳ trang dị phục thì cũng là bán thú nhân.
Tóm lại, bộ dáng của họ không nhất định phải đẹp, nhất chắc chắn phải lạ.
Rất ít người ở đây dùng mặt thật.
Bách Mạch tiên tử thì dùng mặt thật, còn ông chủ chém giá thì Chu Tự chưa từng thấy.
Chỉ có điều đám người Chu Tự cũng dùng mặt thật, cho nên họ cũng không lo lắng gì.
"Xin chào"
Chu Ngưng Nguyệt từ xa đã lên tiếng chào hỏi người phía trước.
Chu Tự khó hiểu, vì sao lại chọn hai người này?
"Các ngươi là?"
Nam tử kia nhìn về phía mấy người Chu Tự, tò mò hỏi.
"Là như vầy, chúng ta muốn hỏi chuyện khai hoang. Các ngươi chắc hẳn cũng là người khai hoang đúng không?"
Chu Ngưng Nguyệt tỏ ra ngây thơ.
"Đúng thế"
Đối mặt với câu hỏi của một đứa trẻ, họ cũng không cảnh giác gì.
"Khai hoang có dễ không?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Các ngươi là tín đồ của ai?"
Nữ tử tò mò hỏi.
"Tín đồ của Nữ Thần Trí Tuệ"
Thu Thiển trả lời.
Chu Tự và Chu Ngưng Nguyệt cũng gật đầu.
Thật ra thì họ vào đây là nhờ Nữ Thần May Mắn, nhưng Nữ Thần May Mắn lại không có tên ở đây.
Với là Nữ Thần May Mắn cũng chính là Nữ Thần Trí Tuệ, nên nói họ là tín đồ của Nữ Thần Trí Tuệ cũng không phải sai.
"Vậy chúng ta không thể đi khai hoang với các ngươi rồi, tín ngưỡng của chúng ta không hợp"
Người đàn ông lắc đầu, bày tỏ sự tiếc nuối.
Ba người:
"..."
"Các ngươi là tín đồ của ai?"
Chu Tự hỏi.
"Chúng ta là tín đồ của Đại Địa Nữ Thần"
Người đàn ông trả lời.
"Đại Địa Nữ Thần?"
Chu Tự tỏ ra khiếp sợ:
"Sao tín ngưỡng của Đại Địa Nữ Thần và Nữ Thần Trí Tuệ là không hợp nhau?"
Đại Địa Nữ Thần là tín đồ của Nữ Thần Trí Tuệ, hai nhà này hẳn là phải rất hợp mới đúng.
“Sao lại không có cách nói như vậy? Đại Địa Nữ Thần là Đại Địa Nữ Thần, Nữ Thần Trí Tuệ là Nữ Thần Trí Tuệ.
Mão là mão, đinh là đinh, làm sao tín ngưỡng hai bên lại hợp nhất chứ?"
Người đàn ông nghiêm túc nói.
Chu Tự phát hiện những người này vốn không biết Đại Địa Nữ Thần tín ngưỡng Nữ Thần Trí Tuệ.
“Các ngươi có địa chỉ không? Ừm, địa chỉ nhận hàng ấy"
Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên hỏi.
“Có thì có, nhưng chúng ta chưa chắc nhận được.
Người đàn ông nói. Chu Ngưng Nguyệt ghi lại địa chỉ, sau đó xác định bí thuật Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông xong, mới nói:
“Năm trăm linh thạch, chốc nữa gửi qua cho các ngươi"
“Tại hạ Lã Bình, bên cạnh là Dương Linh, bạn tốt của ta"
Lã Bình bỗng trở nên khách sáo: “Tiểu tiên tử quả đúng là hình mẫu của đời ta, tín ngưỡng không phải là vấn đề, tiểu tiên tử muốn đi khai hoang mở đường thì theo chúng ta là được"
Chu Tự:
"..."
Vừa nãy còn nói tín ngưỡng không hợp, năm trăm linh thạch thì không thành vấn đề rồi. Sức mạnh của năm trăm linh thạch lớn đến thế sao? Hắn bèn nhìn sang Thu tỷ.
“Ngươi cũng không nghĩ xem Nguyệt tỷ có thân phận gì, ngươi cho rằng người nào cũng có nhiều linh thạch giống như các ngươi ư?"
Thu Thiển nhỏ giọng nói.
“Thế Thu tỷ thì sao?"
Chu Tự hỏi.
“Sư phụ ta chỉ có một mình ta là đồ đệ, gia sản của nàng đều là của ta, chắc chắn ta cũng không thiếu.
Thu Thiển mỉm cười nói:
“Như vậy, ta sẽ ảnh hưởng đến việc ngươi cầm kiếm đi khắp thiên hạ ư?"
“Thu tỷ nhớ đổi cho ta thanh kiếm tốt đấy"
Chu Tự nghiêm túc nói. Hắn chỉ có thanh đao tốt, không có kiếm tốt.
1089 chữ