Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 221: Chiếm Yangon(1)




Sau lễ hội, Nguyễn Toản cho mọi người nghỉ ngơi buông lỏng. Bởi hắn biết, những giấc ngủ vô lo vô nghĩ, từ lâu đã thành thứ tài sản quý báu: Thời gian này, tất cả đều đã mệt mỏi.

........

Trong rặng cây sau căn cứ, Nguyễn Toản ngồi đung đưa chiếc võng, nhìn sang Trần Long:

“ Kế hoạch ở Hong Kong sắp tới, ta sẽ cử bọn Tony Đặng cùng Ngọc Cẩm Nhàn đi. Nhưng ta vẫn còn đắn đó khu vực Lưỡng Quảng cùng Hàng Châu. Có lẽ ngươi phải đi một chuyến.”

Trần Long vội đáp:

“ Vâng. Mặt khác thuộc hạ nghĩ, công tử cần cử thêm một vài người đi sang, kiểm soát mạng lưới bên đó. Đặc biệt là khu vực Lưỡng Quảng. Nơi này khá phức tạp. Phía Tứ Xuyên, Quảng Tây do anh em họ Tề (Tề Lâm Nhi, Tề An) chỉ huy Bào Ca Hội quản. Phía Quảng Đông là Ngõa gia dưới danh nghĩa Thiên Địa hội quản. Mặc dù hai bên vẫn luôn kiềm chế lẫn nhau, không có manh nha làm phản, nhưng bản chất là ngoại tộc, không thể tin được. Cần có biện pháp hạn chế luôn, tránh sau xảy ra chuyện, nuôi cò cò mổ mắt.”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Yên tâm. Nhất cử nhất động của bọn chúng, ta vẫn kiểm soát chặt. Không nên làm quá, quản lý bằng chính sách Cây gậy và củ cà rốt là tốt nhất. Làm như ngươi nói, còn kẻ nào dám theo. Đợi kiểm soát xong Hong Kong, sẽ dùng bọn chúng bức bách lũ quảng đông 16 tộc nhường lại lợi ích ở Cantoon. Khi đó tiêu hao, người của ta thay thế là tốt nhất.”

Trần Long cung kính:

“ Vâng, công tử tầm nhìn thật sâu xa, hạ thần ngu muội.”

Nguyễn Toản cười, lúc sau nói:

“ Lần này ngươi mang theo cả Nguyễn Phong, Nguyễn Hiền.... cho bọn chúng tiếp xúc cùng Lê La, Vương Liễn, Lều Hoa.... Sau này nhiệm vụ bên đó chuyển giao cho bọn chúng. Ngươi đi theo ta, còn nhiều việc khác cần lo hơn. Nơi đó chưa gấp.”

“ Vâng” Trần Long đáp.

.........

Hôm sau, Nguyễn Toản tự mình dẫn theo Tony Đặng cùng Ngọc Cẩm Nhàn chọn lựa 5000 quân lên đường suất phát. Đợi đoàn người khuất, Nguyễn Toản nói:

“ Mọi người vào danh trại. Chúng ta bàn bạc về kế hoạch Yangon lần này.”

“ Vâng.” Mọi người đồng thanh đáp.

........

Rất nhanh tất cả đã đông đủ, Nguyễn Toản nhìn sang Lê Huy:

“ Ngươi sơ lược về tình hình khu vực bày xem.”

“ Vâng.” Lê Huy vội đáp, nhanh chóng treo lên từng tấm bản đồ, nói:

“ Nơi đây nhà ở chủ yếu bằng gỗ cao khoảng 5m. Có một số ít làm bằng gạch, là vị trí nhà kho, ngu cư trú của lũ Tây mọi. Nơi cao nhất là vị trí chùa Shwedago, đặt trên một ngọn núi hình nón. Mặt khác nơi đây vốn là một vùng châu thổ được hình thành bởi các cửa sông Irrawaddy, nên địa hình phần lớn là rừng rậm rạp và hoang sơ, bị giao cắt bởi nhiều con lạch và sông, khó khăn cho đi lại nếu không quen.

Lực lượng phòng vệ lớn nhất ở bờ biển là hai tầu cũ, mua lại của Bồ Đào Nha. Ngoài ra còn có doanh trại bộ binh đặt gần chùa Shwedago, khoảng 5000 quân.....”

Đợi Lê Huy giới thiệu xong, Nguyễn Toản nhìn một lượt, nói:

“ Với tình hình như trên, các ngươi có đề xuất nào không.”

Bùi Tuấn đứng lên:

“ Thưa công tử và các vị, tôi nghĩ, dùng hai tầu Ngô Quyền 938 cùng Lê Hoàn 981 nã pháo, cầm chân, hai tầu của chúng trên hai nhánh sông Yangon. Nhân lúc này, hai tầu Lý Công Uẩn 1010 và Lý Thường Kiệt 1075, sẽ đi dọc hai bờ oanh tạc vào các công trình gần sát. Đặc biệt là hai vị trí công xưởng của Bồ Đào Nha.”

Nguyễn Long nghe Bùi Tuấn nói xong, tiếp:

“ Theo thuộc hạ nghĩ, tầu chúng ta vượt trội, Ngô Quyền 938 cùng Lê Hoàn 981 tiêu diệt xong rồi đi nã pháo không muộn. Hai tầu còn lại nên đâm vào Pazundaung Creek bắt toàn bộ Puzendown. Sau hợp lại, dùng bộ binh đánh lên Shewedago. Chuẩn bị tình hình xấu nhất là Bodawpaya sẽ kéo quân của Balamin Htin ở Chiang Mai về và điều từ Amarapura xuống.”

Triệu Lan lắc đầu:

“ Không lên dùng mỗi bộ binh tấn công. Thuộc hạ nghĩ khi chiếm được hai nơi này, nhanh chóng đóng những con tầu nhỏ, dùng chúng tấn công. Tuy tốn kém và mất thời gian, nhưng sau có thể tận dụng để đánh vào vùng Koakkain và Kemmeroot, hai nơi đây có địa hình khá giống Gia Định.”

Ngừng một lúc, Triệu Lan tiếp:

“ Mặt khác, chúng ta cần bắt được dân địa phương để dò hỏi, sơ họa địa hình, trước khi tấn công, tránh tổn thất. Những bộ lạc người Carian là lựa chọn tốt nhất, nhưng chúng thường ẩn sâu trong rừng, dù đã cử hơn 50 người lùng sục, nhưng chưa tìm được. Thuộc hạ muốn, công tử cho phép điều thêm người.”

.....

.....

Liên tiếp những ý kiến khác nhau đưa ra, nghe xong, Nguyễn Toản hài lòng, nói:

“ Tốt. Ta đã hiểu.” Rồi quay sang Lê Huy:

“ Hiện tại chúng ta còn bao người.”

Lê Huy vội đáp:

“ Thưa công tử ngoài số quân do Tony Đặng mang đi. Chúng ta còn khoảng 1,5 vạn quân. Bộ binh là 1 vạn; Thủy binh: 4 ngàn. Còn đâu là chuyên gia.”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Vậy trước chia làm 2 nhánh. Mỗi nhánh gồm 2 trung đoàn bộ binh (2500 người) và 1 trung đoàn thủy binh (2000 người). Nhánh đầu do Bùi Tuấn, Nguyễn Long chỉ huy; Jacky Nguyên, Thiên Vũ phụ trợ. Mang theo Ngô Quyền 938 và Lê Hoàn 938, đánh chiếm vùng Kemmendine. Nhánh còn lại do Vũ Tam chỉ Huy, Trần Lê Dân Triết, Kiều Thanh, Cù Thị Út phụ trợ. Mang theo Lý Công Uẩn 1010 và Lý Thường Kiệt 1075, bắt lấy Puzendown. 5 ngày sau, mỗi nhánh điều ra 1 trung đoàn, theo hai hướng bắt Shwedago. Tạo thành một thế phòng thủ hình tam giác vững chắc. Đỉnh là chùa Shwe Dagon kiên cố do 5.000 Nguyễn Long phụ trách và căn cứ của tam giác là sông Yangon nơi ta đích thân đóng quân.

Trong khi, chờ đập tan lực lượng cứu hộ, Triệu Lan ngươi đem 200 người xâm nhập sâu, bắt giữ lũ Carian, dò hỏi thật sâu. Trong vòng 2 tháng phải chiếm được toàn bộ. Trước tháng 9 phải quay về tới vịnh Thái Lan, theo bốn hướng tập kích Gia Định, thống nhất giang sơn. Thời gian vô cùng cấp bách, ta không muốn có bất kỳ sai xót nào.”

“ Vâng.” Tất cả đồng thanh.

........

Sáng sớm hôm sau, hai nhánh quân lên đường. Với lợi từ hướng gió, cùng thiết bị hiện đại, quân ta nhanh chóng tiến sát bờ. Lúc này, quân Konbaung mới nhận ra, những họng pháo yếu ớt, nhát một, bắn ra. Bên bờ, những thuyền nhỏ, mang theo quân ra tiếp cận, muốn phá hoại. Nguyễn Long nhìn vậy, cho pháo liên tục oanh tạc thuyền và các căn cứ bên bờ. Mặt khác, binh lính dùng súng VN 9.1 và VN 9.2 bắn từ trên xuống. Khiến quân Konbaung run sợ, vội vã chạy. Không bao lâu, giải quyết xong, Nguyễn Long cho thuyền cập bến. Quân ta vừa xuống, thiêu đốt toàn bộ xung quanh. Cột khói bốc lên, những người dân ở Yangon vội vàng tỉnh giấc. Tiếng la thất thanh.

Bùi Tuấn nhìn có chút đồng cảm:

“ Giết nhiều không tốt. Ta thử khuyên nhủ xem. Sau này, chúng ta cai trị nơi đây, bọn họ cũng là một phần của cải.”

Nguyễn Long gật đầu:

“ Vậy ngươi thử xem.”

Bùi Tuấn hét lớn:

“ Chúng tôi đến đây với tư cách hòa bình, hợp tác. Khai sáng nơi đây, giúp mọi người thoát khỏi sự bóc lột tàn bạo của chính quyền. Mọi người xem, người Môn, người Rakhine, người Iodian, họ cùng tham gia. Mọi người thử hỏi, họ cảm giác như sao.”

Nhiều người chứng kiến đạn pháo, biết đây là một cuộc chiến cân sức, không muốn đấu tranh, lại nghe Bùi Tuấn nói, liền rụt rè nhìn qua, quả nhiên thấy, thật lâu có người mạnh dạn tiến lên:

“ Họ nói thật không?”

Rajlut Tai gật khẽ:

“ Tất nhiên, nhưng muốn có mọi người cần gia sức. Có chiến lợi phẩm sẽ theo cống hiến mà chia, thương vong cũng là 50/50. Không phải như lũ quan chức Konbaung. Ta không lừa gạt, nhưng đây là cơ hội cho chúng ta phát triển.”

Nhưng chưa dứt, từ xa, hàng loạt binh sĩ người Miến mang theo kiếm hùng hổ xông đến, hét lên. “ Tướng quân Bowip có lệnh, tất cả người già, phụ nữ, trẻ em mau chóng đến chùa Shwedago, còn đàn ông tất cả mau chóng cầm vũ khí chiến đấu. Đây là quê hương chúng ta, kẻ nào không tuân, tước quốc tịch, gia huy trên chùa bị phá. Mạng sống hay vinh quanh gia tộc. Giết, giết....”

Nhiều người còn ngờ vực, nhưng nghe vậy, vinh quang gia tộc, đức tin Phật là những thứ ăn sâu, là lẽ sống của tất cả người dân Yangon, không chậm trễ, vội vã tìm xung quanh vũ khí, cầm lên, nhìn quân ta chằm chằm đầy sát khi.

Thấy không thể khuyên nhủ, Bùi Tuấn thở dài:

“ Giết.... Sau tính tiếp.”

“ Được.” Nguyễn Long đáp.

“ Ầm.... ầm.”

Hàng loạt nhát pháo bắn ra, một khu vực bị dẹp sạch.

......

Phía xa xa, tên Bowip trông thấy tất cả, cắn răng quát:

“ Đốt hết lương thực, đẩy vật cản ra đường, ngăn chặn bước chân, rút.”

Nhanh chóng những chứng ngại vật bị đẩy ra, quân Konbaung theo đường nhỏ rút lui.

.......

Nhìn những vật cản, quân ta ban đầu còn dùng Pháo phá hủy, nhưng ngày càng nhiều, Nguyễn Long cau mày:

“ Một nhóm đi trước dò xét xung quanh, những người còn lại, dọn chướng ngại vật, mở đường đi.”

“ Vâng.”

.......

Bên Puzendown cũng tương tự. Dù chiếm được nhưng dường như bị bao bọc bởi chính nó. Nguyễn Toản nghe xong, cười khổ:

“ Vườn không nhà trống... quả nhiên vẫn hiệu quả.”

Rồi quay sang Lê Huy:

“ Gọi mọi người tập hợp.”

“ Vâng.”

P/s: Chương viết có sử dụng nhiều thông tin trong cuốn Narrative of The Burmese War của Thiếu tá John Snodgrass, Quân đội Anh, Thư ký quân sự của Tư lệnh lực lượng viễn chinh Anh và Trợ lý Đặc vụ Chính trị ở Konbaung.