Buổi chiều, trong doanh trại, tất cả đã có mặt đông đủ, Nguyễn Toản nhìn một lượt, nói:
“ Sắp tới trời mưa lớn, sẽ ảnh hưởng tới đạn pháo, di chuyển. Mặt khác Bodawpaya đang cử viện quân tới, cần mau chiếm Shwedago để có sự chủ động, tránh xa lầy quá lâu ở đây. Với chiến dịch của bọn chúng, các ngươi nghĩ sao?”
Bùi Tuấn nghe xong, đáp:
“ Thưa công tử, thuộc hạ nghĩ, chúng ta nên dùng một lượng lớn thuốc nổ để mở đường. Sau đó bắt Shwedago, mọi chuyện khác sẽ đơn giản hơn.”
Trần Lê Dân Triết phản bác:
“ Không nên, dù chỉ mở đường West và Lake cũng tiêu tốn quá nhiều thuốc. Mặt khác sẽ khiến phá hủy kết cấu hàng loạt ngôi chùa xung quanh. Dân vùng Yangon vốn sùng Phật, khi đó không cần chính quyền kêu gọi, họ vẫn sẽ liều mà Vua còn thua thằng liều. Ngoài ra, làm vậy sẽ gặp bất lợi cho sau này cai trị.”
Bùi Tuấn cau mày:
“ Nếu không làm vậy thì làm sao. Chả nhẽ dùng người lần lượt di chuyển từng chướng ngại vật. Cho dù miệt mài cả tháng cũng không xong, lợi thế mất, thì chắc chắn sẽ sa lầy....”
Trần Lê Dân Triết phản bác:
“ Không lâu đến vậy, chúng ta chỉ cần đợi Triệu Lan tướng quân bắt được lũ người Carian tra hỏi, sai đó di chuyển về phía Tây Bắc, đánh từ phía sau.”
Bùi Tuấn cười nhạo:
“ Ngây thơ. Shwedago địa hình cao, dù tiến sát muốn chiếm chỉ có hai cách, bắc thang leo phá hoặc dùng pháo. Nếu bắc thang thì khác gì giống phá thành, quân ta có thể di chuyển gấp năm lần quân địch không?. Còn dùng sơn pháo, kéo đường rừng đến bao giờ. Không kể bị tập kích bất ngờ. Mất còn hơn được.”
Trần Lê Dân Triết định phản bác, Nguyễn Toản cắt ngang:
“ Hai ngươi nói đều có cái đúng, chúng ta bàn bạc cùng đưa ra giải pháp, chứ không phải đấu đá.”
Hai người gật đầu:
“ Vâng.”
Nguyễn Toản quay sang phía bên thấy Vũ Tam cùng Thiên Vũ,.... im lặng, nói:
“ Các ngươi có biện pháp gì không?”
Vũ Tam thấy vậy, nói:
“ Thưa công tử, thuộc hạ vừa quan sát thì thấy phía Bắc Shwedago có sông Royal. Ta có thể cải tạo thuyền nhỏ bắt giữ được. Nhân trời tối, chuyển Pháo và một số lượng người sang, đóng ở làng Zaya Lots. Khi đủ, sẽ kéo về gần Shwedago liên tục nã vào, tạo thành khe hở. Từ đó kiểm soát Shwedago.”
Những người khác cũng lần lượt nêu ý kiến. Nghe xong toàn bộ, Nguyễn Toản gật đầu, nói:
“ Rất tốt. Vậy ta sẽ thay đổi chút.
Nhánh quân ở Kemmendine: về thủy binh, Jacky Nguyên sẽ mang tầu Ngỗ Quyền 938 cùng 1000 quân kéo lên phần giao của hai nhánh sông Pun Hlaing đổ về sông Yangon, ngăn chặn quân Konbaung theo đường thủy cứu viện. Tầu Lê Hoàn 981 cùng 1000 người sẽ do Thiên Vũ phụ trách, tuần tra dọc sông Yangon, đặc biệt chú ý điểm giao với sông Twante. Bộ binh, Bùi Tuấn sẽ mang theo một trung đoàn tập trung vào đường West, nhanh chóng thông thoáng tiếp cận Shwedago, không được sử dụng thuốc nổ. Còn đâu vẫn theo Nguyễn Long lùng sục, kiểm soát từng nơi ở Kemmendine, bắt giữ những người còn lại.
Nhánh quân ở Puzendown, ta sẽ cử 50 chuyên gia tới, theo Vũ Tam tới sông Royal nhanh chóng sửa thuyền. Pháo sẽ được Trần Lê Dân Triết mang theo một trung đoàn mang từ bờ biển vào. Đảm bảo an toàn nhất có thể. Xong xuôi để lại 1000 quân còn đâu nhanh chóng trở lại, phối hợp lượng còn lại, ổn định Puzendown.
Nhánh quân Triệu Lan, khi thăm dò xong, ta sẽ phái xuống ẩn nấp ở gần sông Tank và Fort Tank phục kích, kẻ nào chốn chạy sẽ chặn đánh nơi đây.
Ta muốn 1 tuần sau có kết quả.”
“ Vâng.” Mọi người đồng thanh đáp và rời đi.
........
Chỉ còn Lê Huy cùng bản thân, Nguyễn Toản nói:
“ Ngươi cho người nhanh chóng điều chuyển một phần lương thực sang hai nơi. Tránh thức ăn thiếu thốn mà ảnh hưởng. Mặt khác, mang theo bọn Nguyễn Hoa, Nguyễn Hiền cùng Hắc Vệ quân tản ra thu thập tình báo. Đảm bảo rằng, quân địch dù đến, nhưng tin tức chúng ta đã có ít nhất trước 5 ngày.”
“ Vâng.”
.........
Nhìn tất cả rời đi, Nguyễn Toản nhẹ nhấp chén trà, lật giở bước vẽ nghệch ngoạc của cu Tí khẽ cười, và thật nhớ hai mẹ con. Rời đi hẹn chờ 3 tháng mà có lẽ xong xuôi cũng đã nửa năm, hy vọng sau lần này, Nguyễn Toản có thể ở bên hai người nhiều hơn.
.......
Nhanh chóng kế hoạch được thực hiện.
Quân Konbaung cũng không phải ăn không chờ chết. Từ khi dồn quân về Shwedago, Bowip cho ngươi chia nhỏ, luân phiên cánh gác, dù con ruồi, muỗi cũng khó thoát. Sau một vòng canh gác, như thường lệ, Bowip cho mọi người tập hợp. Thấy tất cả đã đông đủ, Bowip nói:
“ Tình hình hôm nay như thế nào.”
Bassen - một tướng lĩnh dưới cấp đáp:
“ Thưa đại nhân, quân xâm lược vẫn đang vật lộn di chuyển chướng ngại vật. Hôm qua, thuộc hạ thấy bọn chúng, đang cử một lượng người về đường West, có lẽ chúng muốn theo nơi này tiến đánh Shwedago.”
Bowip gật đầu:
“ Ừm. Ngươi nhanh chóng điều phần lớn số pháo lại đây. Canh trực luân phiên. Chỉ cần chúng đến gần là bắn. Tránh cho áp sát.”
“ Vâng.” Basen vội đáp.
Bowip nhìn sang Husop nói:
“ Thư ngươi chuyển về kinh ra sao rồi. Bệ hạ đã có hồi đáp chưa.”
Husop vội đáp:
“ Thưa tướng quân đã có tin, nhưng trong đó chỉ nói bệ hạ đã cử quân. Không nói rõ bao nhiêu và bao giờ tới.”
Bowip cười nhạt:
“ Bệ hạ chả nhẽ vẫn không tin, sợ chúng ta bị bắt tiết lộ ư. Haha.” Xong trầm giọng nói:
“ Bệ hạ càng vậy, chúng ta càng phải cố gắng. Chứng minh rằng, dòng tộc ta luôn trung thành,”
“ Vâng.” Tất cả đồng thanh đáp.
.........
Mấy ngày sau, ác chiến diễn ra. Phần lớn nằm trên đường West, nơi chúng ta vừa phải dọn đường, vừa phải đối mặt với địch. Những con số thương vong dần xuất hiện. Nhưng quân ta không nản chí, càng anh dũng hơn. Không tới ba ngày, quân ta đã tiến giáp Shwedago. Bowip nhìn thấy kinh sợ, mau chóng điều toàn bộ pháo về phía đường West.
........
Làng Zaya Lots, Nguyễn Toản xuất hiện, nhìn Vũ Tam nói:
“ Mất bao lâu để tiến về Shwedago?”
“ Thưa công tử, nếu toàn lực, thì tầm 3 tiếng tới nơi.”
Nguyễn Toản nhẩm tính, nói:
“ Ngươi cho mọi người ăn uống sớm, tầm 7h sẽ xuất phát. Tới cách Shwedago 3 km dừng lại, cho tất cả nghỉ ngơi. Sáng sớm tiến sát, tránh bị phát hiện. Sau đó, ta phát tiến hiệu. Bên Bùi Tuấn thu hút, ngươi toàn lực đánh lên. Tốc chiến tốc thắng.”
“ Vâng.” Vũ Tam đáp.
........
Đúng như kế hoạch, 6 giờ sáng, Nguyễn Toản thấy tất cả ổn. “ Ầm.... ầm.” Pháo hiệu vang. Liên tục cả hai nơi, pháo bắt đầu nã. Ưu thế về tầm bắn và hiệu quả giúp ta nhanh chóng phá nát hệ thống phòng ngự. Quân Konbaung bắn nhưng cũng chỉ nhát một, không gây khó dễ. Quân ta dần leo lên pháo đài, điên cuồng chém giết.
.........
Bowip đang ác chiến, nhìn thấy quân sĩ thương vong, mười không còn một, hét:
“ Lui.” Nghe tiếng, không chỉ binh lính mà cả nhà sư cũng liều mình chạy, Nguyễn Toản cho quân đuổi theo một đoạn, nhanh chóng dừng, bắt đầu quét tước, củng cố lại pháo đài Shwedago.
........
Bowip vừa đến gần sông, không thấy quân ta đuổi theo, khẽ thở phào, nói:
“ Mọi người nghỉ ngơi.”
Nhưng lời vừa dứt, hàng loạt binh lính dưới chỉ huy của Triệu Lan lao ra với súng và đạn. Sĩ khí quân tan tác, lại gặp quân ta, Bowip không cam tâm, hét lớn:
“ Giết.”
Nhưng không lâu, toàn bộ tàn quân diệt sạch. Đến lúc này, quân ta đã làm chủ hoàn toàn Yangon.
...........
Hôm sau, Nguyễn Toản cho cử hành tang lê. Những người hy sinh được chôn cất cẩn thận, tên tuổi được khắc lên bia đá đặt ngay ở chùa Shwedao. Nguyễn Toản đi đầu cúi lậy. Dù thắng lợi nhưng 200 người quân ta và đồng minh thiệt mạng. Nguyễn Toản ban bố, phong họ là liệt sĩ. Gia đình sẽ được trợ cấp, con cái được nuôi học tử tế.
Hôm sau, Nguyễn Toản gặp hơn 2000 tù binh là những người của Yangon còn xót lại, trầm giọng:
“ Chúng ta đến để khai sáng, để giúp dân chúng bớt khổ. Nhưng các ngươi phản kháng, khiến người của ta chết. Khi lòng tốt bị trà đạp, ta đã nghĩ giết tất cả, nhưng rồi không suy nghĩ, ta cho các ngươi 1 cơ hội, cũng là cho lòng tốt của mình an ủi. Sau này, các ngươi sẽ được ta quy hoạch trong một ngôi làng. Mọi ngươi sẽ được cho việc làm, kiếm cái ăn. Kẻ nào phản bội là chết.....”
Tất cả những người đó nhìn nhau:
“ Vâng.”
Đến đây, Yangon tạm ổn, chuẩn bị đón chờ một trận chiến mới.