Dụ Hôn

Chương 119




“Tôi chọc giận anh ta?”

Đâu có!

Tiếp

Cố Tương ngẫm lại, hình như không có thật mà!

Hôm qua anh ta còn đưa mình ra ngoài chơi đ5ấy! Làm sao cô lại chọc giận anh ta được? Cố Tương cảm thấy hơi nghi ngờ, “Chú xác định là ý của Giang Trí à?”

Chủ Đô nói: “Vâng, tôi cò6n khuyên cậu ấy mãi, nhưng cậu ấy không nghe.” Ông ấy đoán chắc là Cố Tương và Giang Trì đã xảy ra mâu thuẫn, cho nên mọi việc mới trở nên như t7hế này.

Nhưng mà, tính tình của Giang Trà vẫn luôn rất tốt, hai người họ phải nảy sinh ra mâu thuẫn gì mới thành thế này được nhỉ?

“Thôi để tôi đi hỏi anh ta vậy.” Ngoài Giang Tri ra, chắc có lẽ chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra.

Ban ngày Cố Tương phải đi ra ngoà8i quay phim với Bạch Vi, nên cô định quay lại hỏi anh vào buổi tối, lúc này có nói qua điện thoại cũng không rõ ràng được, dù sao cô cũng không vội. Nghe nói cây phong lá đỏ ở trường Đại học Y vào thời điểm này rất đẹp, vì vậy buổi chiều Cố Tương và Bạch Vi đến đấy lấy cảnh chụp ảnh.
Hôm nay Cố Tương mặc một chiếc áo sơ mi màu cam sẫm và quần jean, cô buộc vạt áo lại, để lộ vòng eo phẳng lì thon thả.

Cô cầm máy và chụp rất nghiêm túc...

Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng nói của vài nữ sinh viên, “Giáo sư à, thầy đẹp trai quá! Thầy có bạn gái chưa ạ?”

“Tôi không có.”

Giọng nói rất lạnh lùng nhưng lại cực kỳ quen thuộc, Cố Tương quay đầu lại, phát hiện là Giang Trì.

Anh hôm nay không mặc áo blouse trắng mà mặc một bộ vest trông rất nghiêm túc, và đang bị mấy nữ sinh viên vây quanh.

Mấy nữ sinh viên kia nghe anh nói mình không có bạn gái thì đều vui mừng hét lên, “Vậy em làm bạn gái của thầy nhé được không?”

Cô gái kia vừa nói xong, các cô khác đều bật cười, bọn họ liên tục trêu Giang Trì.

Nhưng Giang Trí lại dùng vẻ mặt nghiêm túc mà bổ sung thêm một câu: “Tôi có vợ rồi.” Không có bạn gái, nhưng đã có vợ!
Mấy nữ sinh viên kia nghe anh nói thế, trong lòng thấy hơi mất mát, nhưng bọn họ cũng không tin lắm, bởi vì trong Giang Trí không giống người đã kết hôn, “Thầy lại nói dối rồi! Thầy làm gì có đối tượng ạ? Sao chúng em lại không biết chứ?”

Lúc này, ánh mắt của Giang Trì chẳng hiểu làm sao lại rơi vào người của Cố Tương...

Cố Tương: “...”

Bị anh nhìn mà cô đột nhiên có cảm giác da đầu tê dại.

Cố Tương vội quay mặt đi vì sợ phải gặp Giang Trì. Nhưng, chuyện mà cô sợ nhất vẫn xảy ra. ở ngay trước mặt mọi người, Giang Trà trực tiếp đi tới bên cạnh cô, “Tại sao em lại ở đây?”

Anh cũng mặc kệ những nữ sinh kia sẽ suy đoán mối quan hệ của hai người họ như thế nào.

Cố Tương nói: “Tôi và Bạch Vị tới lấy cảnh, hì, sao anh lại tới đây?”

Cô giả vờ như vừa rồi mình không nhìn thấy anh. Giang Trì lườm cô, rõ ràng vừa rồi cô đã nhìn thấy anh, lại còn giả vờ là không nhìn thấy.
Anh cũng không vạch trần cô, “Em mau lên, anh chờ em làm xong.”

Nói rồi, anh tìm một cái ghế đá ngồi xuống. Dáng vẻ rất nhàn nhã.

Vì anh ở chỗ này nên có rất nhiều người nhìn anh.

Cố Tương đến đây mới phát hiện, Giang Trì thật sự rất nổi tiếng.

Đối với những sinh viên y khoa này, anh chính là hình mẫu của trường học, ai mà không muốn trở thành Giang Tri thứ hai chức Vì có quá nhiều người nên Cố Tương cũng không thể chụp được nữa, dù sao hôm nay cô cũng chụp được kha khá rồi. Cô bèn nói với Bạch Vi: “Nghỉ ngơi một chút đã, xong chúng ta chuyển sang nơi khác chụp.” Bạch Vi liếc mắt sang Giang Trà, cô ấy gật đầu, “Được.”

Bạch Vi và cô em trợ lý đi mua

nước, Cố Tương nhìn Giang Trí, cô

hỏi: “Anh ngồi đây làm gì vậy?

Không cần lên lớp à?”

“Anh dạy xong rồi.” “Nhanh vậy?”
“Cũng không nhiều tiết lắm.” “Ừ.”

Cố Tương nhìn dáng vẻ thản nhiên

của anh, cô không ngờ lại gặp phải

anh ở chỗ này.

Có điều, đây đúng là thời cơ tốt để

cô hỏi rõ ràng về chuyện của nhà họ

Mạnh. Cô lên tiếng: “Giang Trì.”