Giang Trí đặt sách giáo trình lên bàn đá bên cạnh, khuỷu tay cũng đặt ở phía trên, nghe tiếng cô gọi anh liền ngẩng đầu lên nhìn cô. 5
Đúng lúc này có một chiếc lá đỏ rơi từ trên cây xuống, phản chiếu một cái bóng đỏ rực trong đôi mắt trong veo của anh.
Cố Tương phát hiện, mình vậy mà lại có một thoáng ngây người vì sắc đẹp của anh.
Bình thường có hay tán phét với Bạch Vi7 về chuyện ngôi sao nào có ngoại hình đẹp, anh chàng người mẫu nào có hình thể cân đối. Nhưng đây là lần đầu tiên cô bị kinh ngạc tr4ước một người trong đời thực.
Có thể là do anh không xuất hiện trong buổi hẹn đầu tiên và hôm đi đăng kí kết hôn, đã khiến c8ô có ấn tượng anh là một người ngạo mạn, cho nên cô có thành kiến với anh và chưa bao giờ thèm nhìn kỹ anh.
Bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy... Hình như lấy anh, cô mới là người được lợi.
Cố Tương nhìn sang chỗ khác, sợ ánh mắt mê trai của mình quá rõ ràng. Giang Trà thấy cô gọi mình nhưng không nói gì, anh bèn hỏi: “Sao vậy?” Rõ ràng là cô có điều gì đó muốn nói!
Cố Tương ho một tiếng, sau đó nói: “À thì, tôi muốn hỏi một chút về chuyện của nhà họ Mạnh. Hôm nay mẹ tôi gọi điện tới, nói việc hợp tác giữa hai nhà xảy ra chút vấn đề. Lúc đi đăng ký kết hôn chú Đỗ đi thay anh, khi đó chú ấy đã từng cam đoan với tôi rằng sẽ giúp giải quyết mọi vấn đề của nhà họ Mạnh. Giờ đột nhiên xảy ra chuyện nên tôi cũng đi hỏi chú ấy. Kết quả chủ ấy lại nói đây là ý của anh, anh có cái gì bất mãn với nhà họ Mạnh sao? Hình như tôi đâu có chọc giận gì anh? Có phải có hiểu lầm nào đó không?”
Hôm nay cô còn đang nghĩ có thể là do Giang Trì tính tình kỳ quái, tự dưng anh lên cơn hờn dỗi gì đó mà cô không biết thì sao,
Nhưng suy nghĩ mãi mà cô vẫn không nghĩ ra được nguyên do.
Giang Trí nhíu mày, “Chuyện này à, đúng là ý của anh đấy.”
Anh cũng không phủ nhận.
Cố Tương hỏi: “Tại sao vậy?”
Giang Trà liếc nhìn Cố Tương, anh nói rất thẳng thắn: “Anh chỉ không thích nhìn thấy bọn họ bắt nạt em, nên muốn dạy cho bọn họ một bài học thôi.”
“...” Cố Tương rất bất ngờ khi nghe được lý do của Giang Trì.
Thực tế thì cô cũng đã từng nghĩ đến trường hợp này, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.
Suy cho cùng cô cũng chỉ là một người không đáng nói đến, quan hệ giữa cô và mẹ không tốt, nhưng mẹ lại không hề đắc tội với nhà họ Giang, nhà họ Giang không cần thiết chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà làm ầm ĩ lên.
Bây giờ nghe chính miệng Giang Trà thừa nhận, Cố Tương cũng hơi kinh ngạc. Cô nhìn Giang Trí mà cảm thấy hai mắt của mình nóng lên, mũi cũng cay cay.
Bởi vì cô thấy mình như được che chở!
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc và hỏi: “Tại sao?”
Giang Trì nói rất hùng hồn: “Không tại sao cả, em đã kết hôn với anh rồi thì không phải là người mà người khác có thể thích bắt nạt thì bắt nạt được. Em đừng quan tâm đến chuyện này, cho dù em có tới nói với anh cũng vô dụng. Chờ khi nào bọn họ phát hiện ra em quan trọng, đến xin lỗi em, thay đổi một chút thái độ của bọn họ rồi hẵng nói sau.”
“..” Cố Tương nghe anh nói mà bật cười bất đắc dĩ, “Thật ra anh không cần phải làm như vậy đâu, cùng lắm thì sau này tôi sẽ không qua lại với họ nữa là được.”
“Như vậy không được.” Giang Trì
nói: “Bọn họ không thích em thì em
càng phải xuất hiện ở trước mặt bọn
họ, em đã làm sai điều gì? Em và
Mạnh Nghiên khác nhau ở chỗ nào?
Không phải đều do cùng một mẹ
sinh ra à. Những thứ cô ta có em
cũng nên có, thứ cô ta không có, em
cũng phải có. Dù sao thì trong vấn
đề này, anh không cho phép em bị
thiệt thòi.”
“...” Cố Tương không ngờ Giang
Trà lại bá đạo và cố chấp như vậy.
Quan trọng là, nghe anh nói mà cô
lại cảm thấy hình như cũng đúng.
Giang Trì ngẩng mặt lên nhìn về
phía Cố Tương, đột nhiên anh nở
một nụ cười vô cùng tự luyến, “Có
phải em đang cảm thấy chồng của
em cũng không phải là người vô
dụng đúng không?”